Có lẽ bưu điện lớn nhất thế
giới, phải là bưu điện trước cổng Thiên đàng... Mỗi ngày có không biết bao
nhiêu thư viết, bằng không biết bao nhiêu ngôn ngữ được gửi đến... Tất cả đều
là những lời cầu xin. Theo sự phân loại của các thiên thần, thì ba vị nhận được
nhiều thư nhất đó là Ðức Maria, rồi đến thánh Antôn và thánh nữ Rita.
Một ngày kia, không còn cầm
được tính tò mò, các thiên thần không những đã mở thư gửi cho các thánh, mà
ngay cả các lá thư gửi đến cho Ðức Mẹ, các vị cũng không tha. Nhưng các vị
thiên thần đã thất vọng bởi vì nội dung và cách viết thư đều giống nhau. Ðại khái
thì cũng chỉ là: Lạy Mẹ, xin chữa cho con chóng lành bệnh... Xin cho con của
con được khỏe mạnh... Xin cho con tìm được việc làm... Xin giúp con thi đỗ...
Xin cho con tìm lại được chồng con...
Cả một loạt kinh cầu mà các
vị thiên sứ cũng đành phải nhàm chán, đến độ các vị phải thốt lên: dường như
Thiên Chúa chỉ tạo dựng con người có một cái miệng, một cái bụng. Họ không có
linh hồn, bởi vì tất cả những lời cầu xin của họ đều qui về hai bộ phận ấy.
Ðức Maria ngày nào cũng như
ngày nào đều phải đọc lại những lá thư có cùng nội dung và một công thức. Tình
cờ, có một lá thư làm Mẹ chú ý. Lá thư đó viết như sau: "Lạy Trinh Nữ rất
thánh, con chỉ xin Mẹ một điều mà thôi, xin Mẹ cho con mỗi ngày được sống đẹp
lòng Chúa hơn ".
Ðọc xong lá thư, Ðức Maria
bật khóc vì cảm động. Ngài nói với các thiên sứ phục vụ tại bưu điện: "đây
là lá thư mà Mẹ mong đợi từng ngày".