Mầm sống
Thai nhi 31 tuần tuổi
Thai nhi 39 tuần tuổi
LÁ THƯ THAI NHI
Kính thưa Mẹ
Mặc dù con không biết mẹ là ai, vì con chưa một
lần được thấy mặt mẹ! Nhưng con vẫn gọi người đã cưu mang con trong dạ một thời
là mẹ. Bởi, cho dù là con vật, nó cũng có mẹ, có con. Nhưng, từ xưa đến nay,
không có con vật mẹ nào quyết định giết con mình, không cho nó được chào đời.
Còn mẹ, mẹ đã cưu mang con đến 7,8 tháng mà còn quyết định mướn người giết con.
Từ khi biết Mẹ toan tính phá thai, khi đó con
được 3-4 tháng. Biết mình sắp bị giết, con lo sợ lắm, con đau buồn lắm, luôn
khóc than cho số phận… suốt mấy tháng trời! Con muốn thét gào thật lớn, van xin
thật to: “Mẹ ơi! Mẹ nỡ lòng nào giết con, đứa con bé bỏng, đứa con đang lớn lên
từng ngày trong dạ mẹ. đứa con có cùng nhịp đập với trái tim mẹ! Máu mẹ đang chảy
vào cơ thể con để nuôi con sống! Sao mẹ lại định giết con? Mẹ đừng giết con tội
nghiệp! Con tội tình gì mẹ ơi! Con chắp hai tay, lạy mẹ trăm ngàn lạy, xin mẹ để
cho con được sinh ra, được sống, được làm người. Con quyết suốt đời sẽ yêu
thương và báo đền ơn Mẹ!”
Nhưng con chưa biết nói, làm sao nói được! Con
vô phương, yếu ớt, bất lực, lo sợ thấp thỏm từng ngày, từng phút…, cho đến đúng
ngày Tết trẻ con được vui chơi dưới ánh trăng rằm, thì mẹ đã quyết định mang
con đến “Lò sát sinh Thai Nhi”! Thế là hết! Người ta đã giết chết con trong dạ
mẹ - một cách lạnh lùng!.. không chút xót xa!.. không tí thương tiếc! Như một
“đồ tể” hành nghề - “đồ tể chuyên giết hại thai nhi, như giết súc vật!” Mạng sống
của con không bằng mạng sống của con bò, con chó, con gà ư?
Sau đó mẹ lại thuê người đem xác con đi chôn.
Khi đem đến Nghĩa Trang Đồng Nhi Pleiku, họ đâu có chôn, mà trao cho người khác
chôn con, tiền công họ nhận rồi! (Lại một loại lương tâm bán rẻ hơn lương thực!)
Mẹ ơi! Không biết mấy năm qua, mẹ còn giết thêm đứa em nào của con nữa không?!
Con nghe nói có những bà mẹ đã hủy hoại liên tiếp đến 3,4 đứa con của mình
không thương tiếc, không ân hận xót xa, bởi họ đã quá quen thuộc với việc ác
này rồi!? Bởi vì, con người còn có cái “phần không chết”. Và họ sợ cái phần
“anh linh” không chết đấy mẹ ơi! Tại sao con người lại chủ trương cướp mất quyền
sống mà Ông Trời đã ban cho chúng con?
Mẹ ơi! Con không biết vì lý do nào mẹ đã giết
con? Bị cha con bỏ rơi? Bị gia đình xua đuổi? Vì quá nghèo? Vì sợ mất chức quyền?
Sợ mất ghế, mất việc? Sợ mất danh thơm tiếng tốt? Sợ mất tiêu chuẩn để được hưởng
quyền lợi? Hôm nay nhân ngày giỗ của con. Con thương nhớ mẹ, nên viết thư này gởi
mẹ đây! Không biết mẹ đang ở đâu?
Mẹ có được cha con nhìn nhận, yêu thương? Có được
gia đình tha thứ? Có được ấm no hạnh phúc, được danh thơm tiếng tốt, được chức
quyền địa vị… vì việc mẹ đã hủy hoại con không? Hay vẫn bị cha con bỏ rơi, bị
gia đình từ chối, bị lầm than vất vả, vẫn cơ cực đói nghèo, và vô cùng ân hận,
khổ đau..!? Con thương Mẹ quá!
Mẹ ơi! Thôi đừng khóc nữa! Dù khóc cạn nước mắt,
khóc suốt cuộc đời mẹ.. cũng không thể làm con sống lại được rồi. Mẹ hãy luôn
nhớ rằng: con người có thể giết được thân xác, chứ không giết được linh hồn. Có
thể làm cho chết, chứ không thể làm cho sống. Cái quyền trên linh hồn và trên sự
sống là của Ông Trời. Tin hay không tin, thì Ông Trời vẫn còn đó, và vẫn tồn tại
muôn đời.
Để chuộc lại lỗi lầm mẹ đã vấp phạm, mẹ hãy quyết
tâm không tái phạm, và tìm mọi cách để ngăn chặn hành động ác nhân này. Hãy nói
cho người khác biết kinh nghiệm đớn đau trên thân xác, nguy hiểm đến tính mạng
khi phá thai, và nỗi dằn vặt, đau khổ trong lòng mà mẹ đã phải chịu đựng từ
ngày phá thai đến nay. Mẹ hãy giúp đỡ, khuyên lơn các cô gái lỡ dại đừng phá hủy
con mình, và tìm cách giúp đỡ họ cho đến ngày sinh nở. có khi phải tìm nơi nuôi
giúp con họ, nếu họ lại muốn bỏ rơi con mình! Làm được như thế, có thể mẹ lấy lại
được sự thoải mái tâm hồn. Có thể mẹ không còn lo âu, sợ sệt vì quả báo nữa. Phần
con, con cũng đã và luôn tha thứ cho mẹ của con. Con hy vọng mẹ lại có được “Nụ
cười trên môi”…Đứa con bất hạnh của mẹ!
Lôi con máu mủ, ruột rà. Bằng kềm bóp chặt thịt,
da, đầu, mình! Thai nhi là một sinh linh. Cớ sao mẹ để ''lý hình điêu ngoa''. Đầu
toàn ''chữ nghĩa y khoa''. Giết con, mà chẳng khóc òa, xót thương?
Có nên cầu nguyện cho các thai nhi hay không?
Chắc câu hỏi này liên quan đến các bào thai bị
giết trong bụng mẹ tức là bị phá thai (abortion) như thực trạng đang xảy ra ở
khắp nơi trên thế giới hiện nay... Đây là một tội ác, một trọng tội xúc phạm nặng
nề đến Thiên Chúa là nguồn mạch của mọi sự sống của con người và vạn vật trong
vũ trụ hữu hình này.
Nhưng tiếc thay, không những ở các quốc gia vô
thần mà ngay ở các quốc gia có truyền thống Kitô Giáo lâu đời như Pháp, Ý, Đức,
Tây Ban Nha, Canada và nhất là ở Hoa kỳ, việc phá thai đã được công khai cho
phép, khiến hàng triệu thai nhi đã bị giết ở Mỹ mỗi năm. Đây là một sỉ nhục cho
niềm tin Kitô Giáo mà đa số người Mỹ vẫn tự nhận mình là Christians, là tín đồ
của các giáo phái Tin lành, Chính Thống và Công Giáo La Mã, nhưng có rất nhiều
phụ nữ đã phá thai hay phụ giúp vào việc này.
Liên quan đến các bào thai bị giết khi còn đang
phát triển trong lòng mẹ, chúng ta tin chắc rằng các bào thai này hoàn toàn vô
tội vì chưa được sinh ra mà đã bị giết nên không thể được rửa tội để được tha hậu
quả của tội nguyên tổ (original sin). Còn tội cá nhân, thì chúng chưa được sinh
ra nên cũng không thể có tội cá nhân được. Vì thế, chúng ta không cần phải cầu
nguyện cho chúng vì chúng hoàn toàn vô tội, và xứng đáng được Chúa nhân lành
đón nhận vào Nước Hằng Sống. Các bào thai này thực đáng thương vì bị tước mất
quyền sống bởi chính cha mẹ và xã hội vô luân vô tín ngưỡng.
Như vậy, có cầu xin thì phải cầu cho những ai
đã hay sắp phá thai hoặc giúp cho việc phá thai được thành tựu, để họ nhận biết
tính chất nghiêm trọng của việc sai trái này mà từ bỏ cũng như ăn năn sám hối
vì vô tình hay cố ý phạm tội sát nhân này.