Một
người đàn ông chán đời nọ đang đứng nhìn dòng nước
từ một chiếc cầu cao. Ông đốt một điếu thuốc cuối
cùng trước khi kết liễu cuộc đời. Ông
không còn lối thoát nào khác hơn nữa. Ông đã làm đủ
mọi cách để lấp đầy nỗi chán chường trong tâm hồn.
Ông đã đi đây đi đó, ông đã tìm lạc thú trong các
cuộc vui trác táng, ông đã chạy đến với mọi thứ hơi
men và khói thuốc. Nhưng chán chường vẫn cứ chán
chường. Ông thử thời vận lần cuối cùng bằng một
cuộc hôn nhân, nhưng không có một người đàn bà nào có
thể ở bên cạnh ông được vài tháng, bởi vì ông đòi
hỏi quá nhiều, nhưng lại không biết nghĩ đến người
khác. Ông nhận ra rằng ông đã chán chường mà cũng
không ai được hạnh phúc bên cạnh ông. Chỉ có dòng
sông may ra mới mang lại cho ông sự thanh thản.
Người
đàn ông chưa hút xong điếu thuốc thì cũng có một người
hành khất cũng đi qua chiếc cầu. Con người rách rưới
đó dừng lại nhìn người đàn ông và chìa tay xin giúp
đỡ. Người đàn ông chán chường không ngần ngại rút
cả ví tiền và trao cho người hành khất. Ông giải thích
rằng bên kia thế giới ông không cần tiền bạc nữa.
Người hành khất cầm lấy chiếc ví một lúc rồi trao
lại cho khổ chủ. Ông ta nhìn thẳng vào đôi mắt của
kẻ chán đời và nói: "Thưa ông, tôi không cần một
số tiền lớn như thế. Tuy là một người hành khất,
nhưng tôi không là một kẻ hèn nhát. Ông hãy giữ lại
tiền của ông và đem qua bên kia thế giới của ông".
Nói xong, người hành khất ném cả ví tiền xuống dòng
sông rồi lặng lẽ bước đi, bỏ mặc kẻ chán đời
tiếp tục gặm nhấm nỗi đắng cay chua xót của ông.
Ðã
hút xong điếu thuốc, nhưng kẻ chán đời vẫn muốn chưa
kết liễu cuộc đời. Ông nhìn theo người hành khất
đang khuất xa dần. Tự nhiên, ông không muốn chết nữa,
mà chỉ muốn nhặt lại chiếc ví để trao tặng cho người
hành khất. Chưa một lần trong đời, ông biết mở ví
trao tặng cho bất cứ người nào. Giờ phút này. ông muốn
mở rộng tâm hồn, mở rộng đôi tay để trao tặng và
muốn tiếp tục sống. Nghĩ như thế, kẻ chán đời đứng
thẳng lên, rời bỏ cây cầu và tiếp tục đuổi theo cho
kỳ được người hành khất.
Không
gì buồn chán cho bằng sống không có định hướng, không
có lẽ sống. Sống mà không biết tại sao mình sống,
mình sẽ đi về đâu là điều làm cho con người chán
chường và đau khổ nhất.
Ai cũng khao khát hạnh phúc, ai cũng đi tìm hạnh phúc nhưng lắm khi người ta chỉ chạy theo ảo ảnh của hạnh phúc. Ai cũng biết rằng tiền tài, danh vọng và lạc thú trong cuộc sống tự nó không phải là hạnh phúc và lắm khi chúng cũng không mang lại hạnh phúc cho con người.
Hạnh phúc không phải là một nơi để đi đến, hạnh phúc là một hướng đi. Có đi theo hướng đó, con người mới cảm thấy được hạnh phúc. Vậy hướng đi của chúng ta là gì?
Chúa Giêsu, Ðấng là Ðường, là Sự Thật và là Sự Sống, đã vạch ra cho chúng ta hướng đi ấy. Và hướng đi Ngài đã vạch ra chính là Sống cho tha nhân. Ai càng tích trữ và chiếm giữ cho mình, người đó càng nghèo nàn và khốn khổ. Ai càng đóng kín quả tim và khép chặt bàn tay, người đó sẽ không được nhận lãnh. Hạnh phúc đích thực chính là trao ban, bởi vì như Thánh Phaolô đã ghi lại lời của Chúa Giêsu: "Cho thì có hạnh phúc hơn nhận lãnh".
Cho
là liều thuốc chữa trị được căn bệnh trầm trọng
nhất trong tâm hồn chúng ta: đó là sự chán sống. Cho
cũng là liều thuốc xoa dịu được mọi khổ đau trong
tâm hồn chúng ta. Chúng ta đang đau khổ vì bị phản bội,
vì thất chí, vì bệnh tật hay vì bất cứ một nguyên do
nào: chúng ta hãy thử mở rộng tâm hồn để trao ban, để
san sẻ. Chúng ta sẽ cảm thấy được xoa dịu trong tâm
hồn.
Sưu tầm