Tại một giáo xứ ở miền
Sicilia, thuộc miền Nam nước Ý, có một tập tục khá ngộ nghĩnh và lý thú. Mỗi
năm vào dịp lễ Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, sau bài Tin Mừng, cha xứ ra lệnh thả
ra trong nhà thờ một con chim bồ câu tượng trưng cho Chúa Thánh Thần. Khi con
chim câu này đậu xuống trên vai hay đầu ai thì người ấy không được tránh né hoặc
đuổi đi, nhưng phải quyết tâm thực hiện một công tác cụ thể, to hoặc nhỏ tùy
theo khả năng của mình, để chứng tỏ rằng mình làm công việc ấy là do sự thúc đẩy
của Chúa Thánh Thần. Lịch sử giáo xứ ấy có ghi lại một số sự kiện điển hình như
sau:
Một lần chim câu đã đậu xuống
trên vai ông hiệu trưởng. Kết quả là ông đã quyết tâm thực hiện một cuốn sách
giáo khoa rất có giá trị.
Lần khác, chim câu đáp xuống
trên đầu một công tước vùng ấy, khiến ông ta phải ra tay nghĩa hiệp, bỏ tiền
xây một hệ thống dẫn nước được đặt tên là “hệ thống dẫn nước Chúa Thánh Thần”.
Có một linh mục trẻ được chỉ
định đến thay thế cho cha xứ già đã đến tuổi hưu. Dù không tán thành nhưng cũng
chưa dứt khoát bỏ đi tập tục đã thành truyền thống kia. Vào dịp lễ Chúa Thánh
Thần hiện xuống đầu tiên của ngài ở xứ mới, vị linh mục trẻ vẫn cho giữ thông lệ
thả chim câu, nhưng ra lệnh mở hết tất cả các cửa chính và cửa sổ với hy vọng
là chú chim câu sẽ bay ra ngoài để tung cánh trong bầu trời cao rộng. Trớ trêu
thay, sau khi bay lượn vài vòng từ đầu này đến đầu kia của nhà thờ, chim câu đã
đáp xuống vai phải của cha xứ mới trong tiếng vỗ tay vang dội của giáo dân. Phải
hứa làm gì cụ thể bây giờ đây? Cha xứ mới chỉ tuyên bố là ngài sẽ đầu tư mọi khả
năng và thời giờ để phục vụ tốt cộng đoàn giáo xứ. Và ngài đã giữ lời hứa.
Với mỗi người chúng ta hôm
nay, Chúa Thánh Thần vẫn là Đấng thiêng liêng. Chúng ta không thể giới hạn cách
thức tỏ hiện của Ngài trong hình thức của trận cuồng phong, lưỡi lửa, của chim
bồ câu hay bất cứ một hình thức nào khác. Quả thực, Ngài không ngừng hiện diện
và tác động nơi chúng ta cách tự do và rộng khắp. Ơn của Ngài nhằm thôi thúc
chúng ta phải làm gì cụ thể trong việc đổi mới đời sống con cái đối với Thiên
Chúa, góp phần phục vụ tha nhân, phục vụ cộng đoàn.
Bài sách Công vụ Tông đồ kể
lại cho chúng ta những sự lạ đã xảy ra bên trong và bên ngoài ngôi nhà nơi các
môn đệ đang hội họp, có Đức Maria ở giữa. Bên trong có tiếng gió mạnh thổi đến,
lùa vào nhà. Có những lưỡi lửa xuất hiện trên mỗi người. Họ tràn đầy Thánh Thần.
Bên ngoài dân chúng bỡ ngỡ kéo đến bao vây. Sự gì đã xảy ra? Phêrô, con người
nhát đảm ấy, hôm nay mở tung cửa và bước ra, theo sau là các môn môn đệ khác. Họ
lâng lâng như người say rượu, khiến dân chúng bàn tán, nhưng họ không say rượu
mà say Chúa! Vì hôm nay, ứng nghiệm lời tiên tri Gioel đã tiên báo: “Ta sẽ đổ
Thánh Thần xuống và chúng sẽ nói tiên tri”. Phêrô giảng bài đầu tiên làm cho
3.000 người trở lại. Các Tông đồ khác cũng bắt đầu sứ mạng rao giảng, với đặc
ân Thánh Thần ban cho là nói được tiếng bản xứ của mỗi thính giả từ các nơi đổ
về.
Giáo Hội được sinh ra từ
ngày Thánh Thần hiện xuống. Ngày nay Giáo Hội đã có một trang sử dài gần 20 thế
kỷ. Giáo Hội cũng cần một luống gió mạnh thổi đến, lùa vào hầu có thể đổi mới mọi
sự. Xưa Phêrô đã mở tung cửa đón nhận Thần Khí Thiên Chúa thì ngày nay các vị đại
diện Phêrô cũng đã khai mở Công Đồng “như một lễ Hiện Xuống mới”, đem lại cho
Giáo Hội một bộ mặt mới, một luồng gió mới.
Mỗi lễ Hiện Xuống là một
ngày khai sinh mới của Giáo Hội, Thánh Thần là ai? – Thánh Phaolô, trong bài đọc
II đã giải thích gồm tóm trong ý tưởng rằng, Thánh Thần là linh hồn của Giáo Hội.
Thánh Thần ban cho mọi tín hữu nhận lãnh Phép Rửa một niềm tin duy nhất, là
“Chúa Giêsu là Thiên Chúa đã sống lại”. Chúng ta phải tin, phải sống và phải
loan báo. Tuy rằng đức tin là một, nhưng Thánh Thần sẽ ban cho mỗi người, mỗi
thời đại, những đặc sủng riêng tư, thích hợp cho từng dịch vụ, từng sinh hoạt,
từng nơi chốn. Thánh Thần như linh hồn của Giáo Hội, hằng huy động, hướng dẫn,
thống nhất để xây dựng Giáo Hội.
Đức Giáo Hoàng Gioan XXIII
là một điển hình. Khi mới được bầu làm Giáo Hoàng, Ngài là một cụ già đã 77 tuổi,
cục mịch như một cha xứ nhà quê, ai cũng cho là “một Giáo Hoàng giao thời”.
Nhưng ai ngờ con người ấy, trong triều đại chỉ 5 năm, trở thành dụng cụ của
Chúa Thánh Thần để đổi mới, để thực hiện chính sách mà Ngài gọi là “cập nhật
hóa” (aggiomento), mở cửa để Giáo Hội bắt gặp đà tiến triển của thời đại văn
minh.
Ngày nay, Đức Giáo Hoàng
Gioan Phaolô II, trong Tông thư “Tiến tới Thiên niên kỷ thứ ba” chuẩn bị cho
toàn thể Giáo Hội mừng Đại Năm Thánh 2000 đã kêu gọi “trân trọng đặc biệt tất cả
những gì Chúa Thánh Thần đã nói với Giáo Hội (Kh 2,7) cũng như những gì Thánh
Thần nói với các cá nhân qua các đoàn sủng phục vụ cộng đoàn”. Đức Thánh Cha
nói tiếp: “Tôi muốn nhấn mạnh những gì mà Chúa Thánh Thần gợi ý cho các cộng
đoàn khác nhau, từ những cộng đoàn nhỏ nhất- như gia đình, đến những cộng đoàn
lớn hơn – như các quốc gia, các tổ chức quốc tế, kể cả những nền văn hóa, văn
minh và những truyền thống lành mạnh” (TMA. Số 23).
Nhiều người tín hữu ngày
nay vẫn còn có thái độ như nhóm nhỏ Tông đồ ngày xưa. Họ sợ sệt, cửa đóng then
cái, e rằng Thầy ra đi là đi mãi, tương lai mù mịt. Nhưng Thánh Gioan cho biết,
ngay chiều Phục sinh, Chúa Giêsu đã hiện đến trấn an các ông: “Bình an cho các
con”. Rồi Ngài thổi hơi trên các ông: “các con hãy nhận lấy Thánh Thần”. Ai lại
không liên tưởng đến “làn hơi Thiên Chúa” thổi đến trên mặt nước “trong ngày
khai thiên lập địa” (St 1,2) đến làn sinh khí mà Thiên Chúa thổi vào con người
trong ngày tạo dựng Ađam (St 2,7).
Ngày nay, làn hơi ấy chính
là Chúa Thánh Thần, là làn hơi ban sự sống (Ga 3, 5-6) và là sức mạnh tẩy xóa mọi
tội lỗi: “các con tha tội cho ai, thì tội người ấy được tha, các con cầm tội
ai, thì tội người ấy bị cầm lại” (Ga 20,23). Qua làn hơi thở của Chúa, qua sức
mạnh của Chúa Thánh Thần, các Tông đồ cũng như chúng ta ngày nay phải trở nên
những chứng nhân của Chúa cho đến tận cùng trái đất.
Ngày lễ Chúa Thánh Thần
ngày khai sinh của Giáo Hội, là ngày nhờ sức mạnh của Chúa Thánh Thần, Giáo Hội
mở rộng vòng tay ôm cả thế giới. Chúa Thánh Thần thôi thúc bên trong để chúng
ta hành động cụ thể, tỏ lộ ơn Ngài ra bên ngoài và chúng ta sẽ chỉ có thể vững
tin rằng mình đang sống dưới sự tác động của Chúa Thánh Thần, khi mọi nỗ lực của
chúng ta luôn theo sát với giáo huấn của Chúa Kitô và đều hướng đến việc kiến tạo
tình yêu thương cảm thông nhau hơn. Chớ chi từ nay, chúng ta luôn biết mở mắt
tâm hồn của mình để nhận diện ra bao cuộc hiện xuống của Chúa Thánh Thần trong
đời mình và mở rộng tâm hồn sống theo ơn Ngài thôi thúc, hầu cuộc sống của
chúng ta có thể đổi mới không ngừng trong tình yêu thương xây dựng.