BÀI HÁT: LÀM DẤU
* Có bao giờ bạn thấy mình
hát thánh ca mà không suy nghĩ gì đến lời thánh ca không? hay là trong khi nghe
giảng mà tâm trí bay tận mãi đâu đâu không? Ðó là thói quen của nhiều người tin
Chúa nhưng thiếu cảm thức, nghĩa là hát theo thói quen, nghe giảng theo thói
quen, không còn xúc động cảm thức...
Người ta kể rằng: một người
kia nằm mơ, thấy thiên sứ dẫn mình đến một ngôi nhà thờ trong một ngày chúa nhật.
Tại đó người này thấy người nhạc sĩ đang đàn phong cầm nhưng không nghe thấy tiếng
âm nhạc, ca đoàn và cộng đoàn hát nhưng không nghe có âm thanh nào cả. Rồi đến
khi linh mục đứng lên giảng, môi mấp máy, nhưng không ra tiếng nói nào cả. Người
ấy rất đỗi ngạc nhiên hỏi thiên sứ, thì thiên sứ nói: "Ông không nghe thấy
gì, vì không có gì để nghe cả. Những người trong nhà thờ không tham dự vào buổi
thờ phượng, mà chỉ dự phần vào hình thức thờ phượng mà thôi. Tâm hồn họ không
xúc động và cái yên lặng này là yên lặng chưa được Chúa làm tan vỡ".
*****************
* Câu truyện này dạy ta một
bài học quan trọng khi nào ta vào nhà thờ, thờ phượng Chúa, ta hãy đến đó với một
tấm lòng ước muốn ra mắt Chúa, và tôn kính Ngài trong mọi việc ta làm trong nhà
thờ. Ta hãy hát với thái độ ca ngợi Chúa thật, dù là hát trong ca đoàn hay
chung với cộng đoàn. Nếu ta đứng lên nói, hãy nói với thái độ tôn thờ Chúa. Cầu
nguyện cũng phải chân thành tập trung vào Chúa, ngay cả khi nghe lời Chúa cũng
phải có thái độ thờ phượng. Khi nào ta ý thức được như thế thì giờ thờ phượng mới
có ý nghĩa. Và chỉ những lúc đó, tiếng ca ngợi của ta từ nơi đất thấp, mới bay
lên tận trời cao được.
Sưu tầm