BÀI HÁT: CHỈ CÓ MỘT TÌNH YÊU
Hỏi: Xin cha giải thích thắc mắc sau đây:
Hỏi: Xin cha giải thích thắc mắc sau đây:
1-
xin lễ với giá tiền cao và có nhiều cha đồng tế thì
có lợi ích thế nào so với lễ Chỉ có một linh mục
làm và người xin chỉ có ít tiền xin lễ ?
2-
linh mục có được phép đi làm quảng cáo thương mại
cho ai, và có nên xưng “con” với mọi người
ở nơi công cộng hay không?
Trả
lời:
1- Về
câu hỏi thứ nhất, xin được trả lời như sau:
Như
tôi đã có đôi lần viết về vấn đề này, nhưng nay xin được nói lại một lần nữa về lợi ích thiêng
liêng của Thánh Lễ Tạ Ơn (Eucharist) hay Lễ Misa (Missa).
Thánh
lễ này được dâng trên bàn thờ ở khắp
mọi nơi trong Giáo Hội ngày nay để diễn lại cách bí
tích Bữa ăn cuối cùng của Chúa Giêsu với Nhóm Mười
Hai Tông Đồ và Hy tế đền tội mà Chúa dâng lên
Chúa Cha trên thập giá năm xưa để một lần đền
tội thay cho toàn thể nhận loại khỏi phải phạt
và chết đời đời vì tội.
Vì
thế, Thánh Lễ Tạ Ơn hay Thánh Lễ Misa là đỉnh cao của
đời sống Giáo Hội và của toàn thể Dân Chúa đang
hiệp thông với Giáo Hội, vì Thánh Lễ là nguồn ban phát
ơn Cứu Độ của Chúa Kitô cho chúng ta ngày nay cùng thể
thức và mục đích của Hy Tế thập giá mà Chúa Kitô đã
dâng lên Chúa Cha trên đồi Calvary xưa kia; đúng như Giáo
Hội đã dạy trong Hiến Chế Tín Lý Lumen Gentium, là
“mỗi lần hy tế thập giá được dâng trên bàn
thờ, nhờ đó “Chúa Kitô, Chiên vượt qua của
chúng ta chịu hiến tế (1 Cor 5:7) thì công trình cứu
chuộc chúng ta được thực hiện.” (LG số 3)
Nghĩa
là qua Thánh Lễ, chúng ta hiệp thông cùng Giáo Hội
dâng lời cảm tạ Chúa Cha cùng với Chúa Kitô
và được lãnh nhận ơn cứu chuộc của Chúa một
lần nữa lại tái diễn và ban phát cho ta ngày nay
mỗi khi Thánh Lễ Tạ Ơn được cử hành ở khắp
nơi trong Giáo Hội. Vì mục đích cao trọng này của Thánh
Lễ nói chung, nên không có sự khác biệt nào giữa Thánh
Lễ do một linh mục tầm thường cử hành, hay
do Giám mục và cả Đức Thánh Cha cử hành cũng vậy, vì
các vị này chỉ là thừa tác viên (ministers) khi dâng
Thánh Lễ nhân danh Chúa Kitô (in persona Christ). Nghĩa
là chính Chúa Kitô cử hành Thánh Lễ hay ban phát bất
cứ bí tích nào qua tay thừa tác viên con người là Linh
mục, Giáo mục hay Đức Thánh Cha.
Vì
thế, không hề có sự khác biệt nào về mục đích và
ơn ích thiêng liêng của Thánh Lễ do một linh mục
cử hành hay do chính Đức Thánh Cha dâng trên bàn thờ như
đã nói ở trên. Nói rõ hơn, dù Thánh Lễ chỉ có một
linh mục tầm thường cử hành hay có giám mục và
nhiều linh mục đồng tế thì cũng không có gì khác biệt
về mục đích và ân sủng của Thánh Lễ. Phải nói
lại điều này để đừng ai lầm tưởng rằng Thánh Lễ
có nhiều linh mục đồng tế thì có giá trị thiêng liêng
hơn Thánh Lễ chỉ có một linh mục cử hành.
Liên
quan đến vấn đề bổng lễ (mass stipends)
tức là số tiền người xin lễ bỏ ra để xin một hay
nhiều lễ cầu cho ai, thì cần thiết phải nói lại
rằng: tiền xin lễ chỉ có mục đích trả thù lao cho
linh mục cử hành, theo qui định của Giáo quyền địa
phương và theo giáo luật.Thí dụ ở Mỹ, số tiền
này được ấn định là 5 hay 10 đôla tùy mỗi giáo
phận. Số tiền này chỉ có mục đích đãi ngộ cho linh
mục cử hành Thánh Lễ theo tinh thần lời dạy
sau đây của Thánh Phaolô :
"anh
em không biết rằng người lo các thánh vụ thì được
hưởng lộc Đền Thờ, và kẻ phục vụ bàn
thờ thì cũng được chia phần của bàn thờ sao?. Cũng
vậy, Chúa truyền cho những ai rao giảng Tin Mừng
phải sống nhờ Tin Mừng." (1 Cor 9: 13-14)
Nghĩa
là linh mục được quyền hưởng bổng lễ của người
xin lễ theo qui định của giáo quyền địa phương.
Nhưng
nếu giáo dân nghèo túng, không có tiền xin lễ, thì
linh mục vẫn được khuyến cáo dâng lễ cho họ (giáo
luật số 945 & 2) nghĩa là không được từ chối dâng
lễ chỉ vì người xin không có tiền dâng cúng.
Một
điều quan trọng nữa cần nói lại là linh mục không
được phép đòi hỏi người xin lễ dâng số tiền cao
hơn mức qui định của giáo quyền địa phương. Đòi
tiền nhiều mới chịu dâng lễ là phạm tội mại
thánh (simony) cần phải tránh.
Mặt
khác, cũng cần phải nói lại ở đây
một lần nữa là số tiền người xin lễ dâng cúng dù
to hay nhỏ, dù chỉ có 5 đô hay 500 đô do
hảo tâm của người xin lễ bỏ ra, thì cũng
không hề có ảnh hưởng gì đến việc Chúa
ban ơn thánh của Ngài cho ai được hưởng
ý lễ. Nghĩa là ơn thánh của Chúa không thể mua
được bằng tiền bạc và Thánh Lễ là vô giá (invaluable) vì không thể mua hay đổi chác được bằng
bất cứ báu vật nào của con người. Xin
nhớ kỹ điều này để đừng ai lầm tưởng rằng hễ
bỏ ra nhiều tiền xin lễ, để được rao tên trong
nhà thờ, được thắp thêm đèn nến và kéo chuông inh
ỏi thì được nhiều ơn ích thiêng liêng hơn là chỉ có
5 đô xin lễ và linh mục âm thầm cử hành không ai biết
đến. Số tiền nhiều hay ít chỉ có giá trị đãi ngộ
cho một hay nhiều linh mục dâng và đồng tế Thánh Lễ
chứ không có giá trị xin ơn thánh của Chúa ban cho người
sống hay cho các linh hồn đã ly trần. Xin nhớ kỹ điều
này để đừng ai phải áy náy khi không có nhiều tiền
bỏ ra xin lễ, và có đông linh mục đồng tế, hay
chỉ có ít tiền xin một lễ không ai biết đến.
Nếu
người chết mà khi còn sống đã quyết tâm yêu mến
Chúa và tuân giữ các giới răn của Chúa thì dù sau khi
chết, không được linh mục nào dâng lễ hay đồng
tế, và cho dù xác của mình không được phép mang vào
trong nhà thờ như đã xảy ra ở một địa phương
kia bên nhà, thì cũng không thiệt thòi gì về mặt thiêng
liêng. Ngược lại, một người khi còn sống đã xa lìa
hay hoàn toàn chối bỏ Chúa bằng chính đời sống
của mình cho đến khi chết, thì dù tang lễ,
hay lễ giỗ có cả Hồng Y, giám mục và hàng trăm
linh mục đồng tế thì cũng vô ích mà thôi. Chắc chắn
như vậy.
Tóm
lại, ơn thánh Chúa ban cho ai là hoàn toàn do lòng
nhân hậu và công bằng của Chúa chứ không hề dính
dáng gì đến số tiền lớn nhỏ của người xin lễ. Và
một thánh Lễ do một linh mục dâng cũng có giá trị như
Thánh Lễ của Giám mục, Hồng Y hay chính Đức Thánh
Cha, vì không phải cá nhân và phẩm chất của người
cử hành mà là chính Chúa Kitô dâng lại hy tế thập
giá và diễn lại Bữa Ăn sau hết của Người qua tay các
thừa tác viên con người là linh mục, giám mục hay Đức Thánh Cha, cũng là giám mục trong chức năng (competence)
như mọi linh mục và giám mục khác.
Cho nên, không thể nói là tham dự Thánh Lễ của giám mục, hay của Đức Thánh Cha thì được nhiều ơn ích thiêng liêng hơn là tham dự Lễ của một linh mục không tên tuổi. Xin nhớ kỹ điều này mỗi khi đi tham dự Thánh Lễ.
Cho nên, không thể nói là tham dự Thánh Lễ của giám mục, hay của Đức Thánh Cha thì được nhiều ơn ích thiêng liêng hơn là tham dự Lễ của một linh mục không tên tuổi. Xin nhớ kỹ điều này mỗi khi đi tham dự Thánh Lễ.
2- Về
câu hỏi thứ 2 , xin được nói lại một lần nữa là
linh mục của Chúa không thể kiêm thêm “nghề
thương mại” để đi làm
quảng cáo bán hàng cho một cơ sở thương mại nào;
như một linh mục kia đã nằm dài trên chiếc ghế đấm
bóp để quảng cáo cho công dụng của loại ghế này. Làm
như vây là đã hạ giá vai trò và chức năng linh mục của
mình, tự đồng hóa mình với những người buôn bán
cạnh tranh trên thị trường thương mại, với những thủ
đoạn lường gạt, xảo trá để mong bán hàng
cho thật nhiều, bất kể hàng hóa của mình tốt hay xấu,
có lợi hay làm hại người tiêu thụ.
Với
chức năng (competence) là linh mục, thì chỗ đứng
và nơi trình diễn của mình phải là bàn thánh, (Altar) giảng đài (pulpit) tòa giải tội (confessional)
và giường bệnh nhân, chứ không thể là khán đài với
micrô cầm tay để kể chuyện tếu, hay hát những
bài ca ướt át để giúp vui trong các tiệc cưới hay hội
họp công cộng, nhất là đi rao hàng cho người khác
trên truyền thanh và truyền hình.
Linh
mục của Chúa Kitô không bao giờ được phép làm những
việc này của người đời, nếu muốn sống và hành xử
đúng cương vị của mình là linh mục.
Một
đều đáng nói nữa là linh mục, khi đứng trước công
chúng, thì không đươc tự hạ mình (cách giả dối,
không xứng hợp) khi xưng “con”với hết
mọi người lớn nhỏ.
Mình
không được phép xưng “cha” với
ai – trừ với mấy trẻ em, nhưng cũng không nên khiêm
nhường giả tạo, lễ độ không đúng chỗ khi
tự xưng “con” với hết mọi người
trước công chúng.
Trong
phạm vi riêng tư, như nói chuyện với mấy cụ già đáng
tuổi cha mẹ mình thì linh mục có thể xưng “con” với
họ theo văn hóa Viêt Nam. Nhưng trước công chúng, với
nhiều thành phần nam nữ lớn nhỏ, và thuộc
các tôn giáo khác nhau, thì xưng “con” với
mọi người là điều không chính đáng với tư cách
là linh mục và cũng không phù hợp với lễ phép
theo văn hóa Việt Nam. Xưng hô như thế vừa tự
hạ giá mình không chính đáng mà còn gây khó nghe
cho người khác, trong đó có nhiều người còn nhỏ
tuổi hơn mình và không phải là tín hữu công
giáo. Tại sao không xử dụng cách
xưng hô bình thường và không có gì là thiếu lịch
sự hay lễ độ như xưng “tôi” hay “chúng tôi” với người nghe,
mà phải hạ mình cách không thích hợp khi xưng “con”
với hết mọi người như vậy? Đức khiêm nhường (humility) của Kitô giáo không đòi hỏi phải làm như vậy.
Vì
ngôn ngữ Việt Nam đặc thù hơn mọi ngôn ngữ khác,
nên cách xưng hô cũng cần áp dụng cho đúng nơi đúng
chỗ. Nếu người trẻ mà xưng tao gọi mày với
người lớn là vô lễ, là thiếu giáo dục, thì
linh mục mà xưng “con” với
cả những người trẻ tuổi hơn mình thì lại là điều
chướng tai, gai mắt xét về mặt văn hóa và theo phép
lịch sự thông thường.
Ước
mong ai đang vô tình hay hữu ý xưng hô không thích hợp
như trên cần sửa lại cách xưng hô của mình
trước công chúng để không làm phiền cho người nghe nói
chung và cho người Công giáo nói riêng.
Tác
giả: Lm.
PX. Ngô Tôn Huấn