"Trong ngôn ngữ chúng
ta, có từ cô đơn để diễn tả nỗi khổ của tình trạng một mình, và có từ cô tịch để
diễn tả chiều kích tích cực của tình trạng ấy".
Nhận định này của thần học
gia Paul Tillich cho thấy rằng sắc màu của cảm nghiệm chúng ta tùy thuộc vào
chính tư tưởng của chúng ta biết bao.
Cô đơn là cảm thấy mình chơ
vơ, trơ trọi - cảm thấy mình bị cách ly khỏi người khác và bị nhốt kín nơi
chính mình. Cô đơn là nỗi niềm mất mát và buồn tiếc.
Còn cô tịch là tình trạng một
mình với một cái gì đó - chẳng hạn với một quyển sách, một khúc nhạc, hay với
Thiên Chúa trong suy siệm và cầu nguyện. Cô tịch là niềm bình an và khuây khỏa.
Để chuyển cô đơn thành cô tịch,
chúng ta cần tập trung vào một cái gì đó bên ngoài ta. Bạn hiểu vì sao cầu nguyện
có thể giải phóng ta khỏi nỗi chơ vơ, trơi trọi. Cầu nguyện nối kết ta với với
vũ trụ và với Thiên Chúa.
Lạy Chúa con thờ, muôn lạy
Chúa,
Ngài nỡ lòng ruồng bỏ con
sao?
Dù con thảm thiết kêu gào,
Nhưng ơn cứu độ nơi nào xa
vời!
Ngày kêu Chúa, không lời
đáp ứng,
Đêm van Ngài mà cũng chẳng
yên.
Thế nhưng Chúa ngự nơi đền,
Vinh quang của Ít -ra-en là
Ngài (Tv 22,2-4)
Lạy Chúa là Bạn Đồng Hành của
con, xin an ủi con trong những lúc tâm hồn con bị mây mù cô đơn trùm phủ. Amen.