Hỡi kẻ ngu dại, đêm nay người
ta đòi linh hồn ngươi, thế thì của ngươi tích trữ sẽ để lại cho ai"
(Lc12,20). Tiền bạc không thể kéo dài cuộc sống, cũng không bảo đảm an toàn cho
cuộc sống này, vì chính cuộc sống cũng có thể bị cất đi trong nháy mắt. Thật là
điên rồ khi tìm sự an toàn trong cái bất toàn. Sách Giảng viên nói: "Phù
vân trên mọi phù vân, tất cả chỉ là phù vân".
Muốn tạo được một gia tài
biết bao khó nhọc vất vả, suy tính, có khi phải thủ đoạn bất công, bất chính.
Đa số đã không tạo nổi một gia tài lớn lao. Có mấy người là tỉ phú hay triệu
phú? Và trong những người phú quí, sang giàu đó có phải tất cả đều hạnh phúc,
thỏa mãn cả đâu? Giả thiết rằng vàng bạc mua được hạnh phúc, thử hỏi ta có thể
đem vàng bạc về thế giới bên kia không? Kho tàng đó có ích lợi gì nơi tòa án của
Đấng không xét họ theo số lượng vàng họ có, nhưng theo mức độ Ơn Thánh bên
trong.
Của cải có thể là ân nhân
hay là kẻ thù của chúng ta tùy theo cách chúng ta sử dụng nó. Nó là "đầy tớ
tốt nhưng là ông chủ xấu". Của cải còn có nguy cơ làm cho chúng ta xa Chúa
như sách Thứ luật đã viết: "Hãy coi chừng, đừng để trong lúc sung túc
ngươi lại quên Chúa là Thiên Chúa ngươi và không còn biết vâng lời Người"
(TI 8,11). Điều mà Chúa Giêsu lên án là lòng tin tưởng quá đáng vào của cải và
không biết dùng nó để làm ích cho linh hồn. Nếu của cải được dùng để giúp những
người nghèo đói bất hạnh được no đủ hơn, hạnh phúc hơn thì lúc đó của cải lại
là phương tiện làm cho ta trở nên vĩ đại trước mặt Chúa, và khi đó của cải lại
trở nên có giá trị trường tồn.
Lạy Chúa, xin cho con trong
khi dùng của cải để lo cho bản thân cũng biết sử dụng nó để biểu lộ tình thương
đối với anh chị em con vì con biết rằng chỉ có yêu thương là có giá trị trường
tồn sau khi của cải và mọi sự khác đã qua đi. Xin giúp con đừng lo thu vén cho
mình nhưng biết quảng đại trao ban như Chúa dã luôn rộng rãi ban phát cho con.
Amen!
Thiên Phúc