BÀI HÁT: TỪ VỰC SÂU
Đây là câu chuyện của một
linh hồn hiện về từ Lửa Luyện Tội, xin cống hiến bạn đọc vì Lửa Luyện Tội là có thật.
Đức Mẹ khi hiện ra ở Mễ Du, Mẹ đã cho Vicka, Jacob thấy Thiên Đàng, Lửa Luyện Tội,
và Hỏa Ngục. Các linh hồn bị giam trong Lửa Luyện Tội để được thanh tẩy trước
khi về Thiên Đàng cũng có thật. Trong lịch sử Giáo Hội, Chúa đã nhiều lần cho
phép các linh hồn hiện về với người trần thế mục đích xin người sống giúp đỡ để
họ mau chóng thoát khỏi cảnh đọa đày và mau được về hưởng nhan Thánh Chúa.
Trong Phúc Âm, Lc. 12, 59 có nhắc đến: “Tôi bảo cho anh biết: anh sẽ không ra khỏi
đó trước khi trả hết đồng xu cuối cùng.” Và 1 Cor: 3, 13-15 “Nhưng công việc của
mỗi người sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Thật thế, ngày của Chúa sẽ cho thấy
công việc đó, vì ngày ấy tỏ rạng trong lửa; chính lửa này sẽ thử nghiệm giá trị
công việc của mỗi người.”
Giúp đỡ các linh hồn là việc
phải làm. Giúp người là giúp mình. Chúa đã chẳng nói: “Khi các con làm một việc
gì cho ai là các con làm cho chính bản thân Ta.” đó sao? Giúp đỡ họ có nhiều
cách, chẳng hạn như lần hạt Mân Côi, Thánh Lễ, ăn chay, hãm mình, bố thí v..v..
Xin lễ cho các linh hồn là việc làm cao quí nhất, vì chỉ có Máu Cực Thánh Chúa
Giêsu mới xóa bỏ được mọi hình phạt cho họ. Song song với những lời cầu nguyện
và các việc lành phúc đức; còn một phương thức khác không kém phần quan trọng để
giúp đỡ họ là những ‘Ơn xá’ của Giáo Hội ban cho chúng ta. Chúng ta có thể dùng
những ơn xá này giúp đỡ họ. Chỉ có chúng ta, những người còn sống trên thế gian
mới có khả năng giúp đỡ các linh hồn bởi vì họ không thể giúp họ được, nhưng họ
có thể cầu nguyện rất đắc lực cho chúng ta. Hơn thế nữa khi về thiên đàng họ sẽ
trả ơn cho chúng ta bằng cách cầu nguyện cho chúng ta đến muôn đời.
Có hai loại ơn xá là: Tiểu
xá và Đại xá. Tiểu xá thì tha một phần. Đại xá tha hết. Chúng ta có thể dùng những
ơn xá này cho mình hoặc nhường lại cho các linh hồn. Những ơn xá là kho tàng vô
giá có thể đền bù sự công chính của Thiên Chúa trong đặc ân thương xót của Ngài
cho những ai có lòng tin và chuyên cần làm việc để lãnh nhận những ơn xá. Có
nhiều người không hiểu biết mấy về giá trị và đặc tính của ơn xá nên đã thờ ơ
trước những kho tàng vô giá này.
Cha Schouppe, Dòng Tên đã kể
lại một câu chuyện trong cuốn lửa luyện tội: “Chân phước Mary ở Quito, trong
lúc ngất trí đã được thấy ở giữa một khoảng trống vĩ đại có một cái bàn to lớn
mênh mông được bao phủ với những ngọc ngà, châu báu, kim cương, vàng bạc…Cùng
lúc đó bà nghe được tiếng nói, ‘Những châu báu này là của mọi người, ai cũng có
thể tới lấy, bao nhiêu cũng được tùy họ mong muốn,’ Chúa cho bà biết rằng, rừng
châu báu này là biểu tượng của những ơn xá. Ơn xá giúp chúng ta giàu có phong
phú về phần tâm linh, muốn bao nhiêu tùy thuộc ở chúng ta.
Những linh hồn trong tình
trạng đầy ơn sủng sẽ giúp đỡ các linh hồn một cách đắc lực hơn. Nếu chúng ta
không biết dùng những ơn xá này đúng chỗ thì thật đáng tiếc. Còn một điều đáng
lưu ý nữa là những lời cầu nguyện, những đau khổ bệnh tật dâng lên Chúa vì lòng
yêu mến Chúa và thương yêu tha nhân trong cuộc sống hằng ngày sẽ giúp chúng ta
lãnh nhận thêm công trạng đời sau, sẽ tăng thêm ơn sủng cho chúng ta. Chúng ta
càng bác ái bao nhiêu thì chúng ta càng sống gần Chúa bấy nhiêu vì đó là thể hiện
lòng mến Chúa yêu người. Hãy xót thương để được Chúa thương xót, có như vậy
chúng ta sẽ bớt được những khổ hình đời sau.
Bây giờ kính mời bạn đọc
theo dõi câu chuyện sau đây.
“Đó là ngày Thứ Hai, năm
1996, trước lễ Noel. Tôi đang ngồi tại văn phòng soạn lại xấp báo cáo, chợt nhớ
ra phải đi xưng tội. Có lẽ đã hơn một tháng rồi tôi chưa tới tòa giải tội. Tôi
bắt đầu xét mình và tự hỏi sao kỳ này lại để lâu quá như vậy, vì càng để lâu
thì càng ngại ngùng và khó khăn hơn. Tôi lấy viết ghi lại những tội đã phạm và
coi lại vài lần xem có quên hay bỏ xót tội nào không?
Tôi lái xe tới thánh đường
gần đó. Đậu xe vô bãi và bước vô nhà thờ nhưng thật ngạc nhiên khi chỉ thấy chỉ
có chừng 25 người ngồi chờ xưng tội mà thôi. Tôi kiếm một chỗ ngồi ở đàng sau
và bắt đầu đọc Kinh Ăn Năn Tội. Bất chợt một người đàn ông chạc 70 tuổi đang ngồi
trong góc đối diện bật tiếng khóc thật lớn. Tôi nghĩ, chắc có điều gì đau khổ xảy
ra cho ông nên ông mới khóc lóc đau đớn như vậy. Tôi lại nghĩ, có lẽ những người
ở đây đang cầu nguyện cho ông. Người đàn ông đau khổ kia vẫn cúi gầm mặt khóc
không ngừng.
Các linh mục bước vô tòa giải
tội. Tôi cũng vô xếp hàng chờ xưng tội. Lúc đó, tôi không có thì giờ để coi lại
mảnh giấy kê khai tội lỗi nữa, tôi đành cầm miếng giấy vô tòa cáo giải, bởi vì
tôi không muốn quên hay bỏ xót một tội nào. Sau khi xưng tội xong, tôi đọc Kinh
Ăn Năn Tội một lần nữa và đọc kinh đền tội. Tôi quì trước nhà tạm để cám ơn
Chúa cho sự thứ tha của Ngài. Sau đó ra về, tôi nhận thấy rằng người đàn ông ngồi
khóc khi nãy đã ra ngoài trước tôi. Tôi lấy nước thánh làm dấu rồi bước ra cửa
nhưng hình như ông ta đang giữ cửa và chờ tôi.
Khi ra khỏi cửa, tôi hỏi
ông:
- Ông không có gì chứ?
Ông trả lời, “Không có gì.”
Tôi hỏi tên ông. Ông nói:
“Tôi tên John.”
John bước chậm rãi hầu như
không có vẻ gì vội vã cả.
Tôi lại hỏi: “Ông ở gần đây
không?”
Ông dừng lại trước khi trả
lời:
- Không, tôi từ Lửa Luyện Tội
tới đây.
Trong tích tắc, tôi đứng lại
không bước đi được nữa và nhìn ông sửng sốt:
- Thấy ông giống như những
người thường thôi.
Tôi tiếp: “Ồ mà tại sao ông
lại lên đây đi nhà thờ?”
Ông dừng lại nói: “Thiên
Chúa tốt lành đã cho phép tôi tới đây viếng Chúa Giêsu trong nhà tạm. Khi các
người tới dự thánh lễ thì chúng tôi cũng tới dự thánh lễ cùng với các Thiên Thần
Bản Mệnh, và thường thì có những ghế trống cho chúng tôi, những chỗ trống đó
luôn luôn đầy những linh hồn như chúng tôi, và các Thiên Thần thì bay lơ lửng
phía trên đầu chúng tôi, cũng giống như Thiên Thần bản mệnh của các người vậy.
Giây phút đó trong nhà thờ đầy kín những vinh quang, huy hoàng của Thiên Chúa.”
- Tại sao ông khóc trong
nhà thờ?
Ông trả lời: “Đó là những
giọt nước mắt vui mừng lẫn đau khổ. Vui vì chúng tôi được vinh dự chúc tụng
Ngài trong Thánh Thể; còn đau khổ vì những gì mình đã xúc phạm tới lòng nhân
lành và tình yêu của Thiên Chúa.”
- Ông đau khổ nhiều không?
- Có chứ, nhưng tôi vui mừng
vì được đền tội mình, và trông đợi ngày giờ được hưởng nhan Thánh Chúa trên
Thiên Đàng. Thiên Thần Bản Mệnh đã giúp tôi trả lời những câu hỏi của ông.
Trong Lửa Luyện Tội chúng tôi không có quyền cầu nguyện cho mình nhưng được
phép cầu nguyện cho gia đình thân quyến, và cho tất cả những phần tử trong Giáo
Hội trên hoàn vũ.
- Lửa Luyện Tội như thế
nào?
- Tất cả có 13 tầng. Tầng
thứ 13 là tầng chót và gần Hỏa ngục. Đó là nơi được gọi là ‘Phòng giam công
lý’. Những tầng dưới trong Lửa Luyện Tội là những tầng vô cùng đau đớn, và những
linh hồn ở trong tầng này đều phải đền tội lâu năm mới được lên tới những tầng
giữa. Ở tầng giữa, các linh hồn đền tội cho những tội đặc biệt hay bỏ sót. Họ
cũng đau khổ rất nhiều nhưng không bằng những tầng dưới. Tôi đã ở dưới Lửa Luyện
Tội 15 năm nay và tôi đang trông đợi được lên tầng thứ năm bởi vì Đức Mẹ thường
tới thăm các linh hồn trên năm tầng trên.
Khi Đức Mẹ tới, tất cả những
đau đớn đều ngưng vì sự hiện diện của Mẹ. Tầng trên cùng là tầng các linh hồn
không còn đau khổ nữa, họ chỉ cầu nguyện và chờ ngày về Thiên Đàng. Tầng thứ
tư, Chúa Giêsu hỏi các linh hồn nếu họ muốn ở lại tầng đó để cứu người thân của
họ trên trái đất. Khi họ đã chịu đau khổ đủ, cầu nguyện đủ thì họ về Thiên Đàng
thẳng không cần phải đi qua ba tầng trên nữa.
Khi ông đi xưng tội với tấm
lòng ăn năn đau đớn, Thiên Chúa tha tội cho ông nhưng còn những vết nhơ trong hồn
thì phải được tẩy sạch bằng cách ăn chay, cầu nguyện, đền tội, hy sinh, hãm
mình. Thật sự những việc này dễ dàng hơn nếu làm được trên trái đất. Trong Lửa
Luyện Tội sẽ phải đau đớn hơn nhiều và mất nhiều năm để thanh tẩy. Tôi là một
người buôn bán khi còn sống cũng giống như ông vậy. Nghề nghiệp của tôi đã
choán hết cuộc sống của tôi nên tôi chểnh mảng về đức tin và sự cầu nguyện, và
nếu không phải vì Lòng Thương Xót của Chúa; và bằng những lời cầu nguyện, hy
sinh, đền tội, hãm mình, thánh lễ của người giúp việc đã làm cho tôi thì tôi đã
mất linh hồn từ lâu rồi.
Khi tôi chết, bà ta đã xin
thánh lễ an táng cho tôi, và xin cho tôi 30 thánh lễ liên tục trong một tháng
(Gregorian Masses). Tôi cũng đã có mặt dự trong lễ an táng đó. Phải, Thiên Chúa
cho phép các linh hồn được dự các đám tang của họ. Thiên Chúa vô cùng tốt lành
nhưng buồn thay, ngày nay con cái không còn nhớ làm lễ an táng cho cha mẹ cũng
như những người thân của họ nữa. Họ đã đổ đi biết bao ơn sủng dành cho thân quyến
của họ, những ơn sủng vô giá và những an ủi lớn lao đáng lý những người thân của
họ được hưởng.
Trong Lửa Luyện Tội, linh hồn
con người cũng giống như thân xác, với đầu mình, chân tay… Ông có thể thấy được,
ngửi được, và cảm được nóng lạnh, đau đớn còn bén nhạy hơn thân xác nữa. Thiên
Thần Bản Mệnh của tôi bảo tôi nói cho ông biết là khi một người đến trước tòa
phán xét đối diện với Thiên Chúa, linh hồn đó thấy rõ các tội lỗi mình, những tội
mà họ xúc phạm tới Chúa. Lúc đó là lúc Thiên Chúa xét xử công minh. Ngài sẽ lấy
những kinh nguyện, thánh lễ người ta dành cho linh hồn đó, và ngay lúc đó linh
hồn ấy sẽ biết mình phải đền tội ở tầng nào trong Lửa Luyện Tội.
Những người tự kết liễu đời
mình hay nhờ kẻ khác kết liễu đời mình là một sự sai lầm, vì chỉ có Thiên Chúa
mói có quyền quyết định mạng sống con người. Kẻ nào cướp quyền Thiên Chúa sẽ phải
đau đớn và đền tội rất lâu. Tất cả những đau khổ đời này là một cách đền tội,
thanh tẩy linh hồn mình cho cuộc sống đời sau.
Thiên Thần Bản Mệnh bảo tôi
nói cho ông biết: “Chúng tôi đến nhà thờ và thấy tất cả những gì xảy ra nơi
đây. Mọi người nên ăn mặc cho đàng hoàng đứng đắn trước mặt Thiên Chúa. Thánh
Đường là nhà của Chúa, là nơi cầu nguyện, chúng ta phải tỏ vẻ tôn kính đối với
Thiên Chúa, không nên nói chuyện, cười cợt trong nhà thờ, tốt nhất khi muốn nói
chuyện thì nên ra ngoài. Những cách ăn mặc không đứng đắn hoặc thiếu tôn kính
trong nhà thờ cần phải đi xưng tội và đền tội xứng đáng.”
Chúng tôi đi bộ chừng vài
dãy nhà và đến một lối vào của một nghĩa trang Công Giáo. John nói: “Những gì
ông học được ngày hôm nay là do Thiên Chúa ban cho ông vì một lý do nào đó. Một
trong những lý do đó là Nước Thánh và Chuỗi Mân Côi.”
Ông nói xong, bước vô nghĩa
trang rồi biến mất trước con mắt của tôi.
Tôi nói: “Tôi sẽ cầu nguyện
cho ông, John.”
Tôi đi bộ về lại nhà thờ,
bước vô trong và tạ ơn Chúa về những gì vừa xảy ra. Tôi lần hạt để tạ ơn Chúa
và đồng thời cầu nguyện cho linh hồn ông.
Khi còn nhỏ, mẹ tôi thường
hay dẫn đến nghĩa trang. Bà luôn luôn đem theo nước thánh khi đi thăm mộ những
người thân hoặc bạn bè, rồi đọc một Kinh Lạy Cha, Kinh Kính Mừng và cầu cho kẻ
chết. Rồi bà lấy nước thánh rẩy trên mộ phần người quá cố. Bà bảo tôi, những
linh hồn trong Lửa Luyện Tội sẽ được an ủi rất nhiều với nước thánh này. Bà
cũng thường hay làm vậy ở nhà mỗi tối cho các linh hồn, cách riêng cho những
linh hồn người thân của bà. Những năm sau này, trong sự tưởng nhớ mẹ tôi, tôi
cũng làm những việc đó như mẹ tôi đã làm, và tôi cũng lần hạt cầu nguyện cho
các linh hồn trong Lửa Luyện Tội.
Sau cuộc gặp gỡ lạ lùng
này, tôi làm một cái hẹn với một linh mục và xưng tất cả những tội lỗi tôi đã
phạm trong đời để biết chắc rằng tất cả tội lỗi của tôi đều được tha thứ. Sau
đó, tôi đi xưng tội mỗi tuần một lần hoặc hai tuần một lần. Tôi viếng Thánh Thể
và bắt đầu dâng tất cả những công việc làm, những đớn đau, bệnh tật, buồn bực,
chán nản, ngay cả việc lái xe của tôi cho Trái Tim Cực Thánh Chúa Giêsu, với
Chúa Giêsu và trong Chúa Giêsu qua Trái Tim Vẹn Sạch Mẹ Maria lên Chúa Cha để đền
bù tội lỗi mình.
R.E.T. Cindy O
Dịch:Thuận Hà