Mới đây, tại Thụy Sĩ, người
ta đã dùng điện thoại để phỏng vấn 1200 người tại 20 thành phố khác nhau về việc
chuẩn bị chết. Câu hỏi được đặt ra là: “Nếu bạn chỉ còn một ngày cuối cùng để sống,
bạn sẽ làm gì?”. Kết quả của cuộc thăm dò cho thấy:
* 57% phụ nữ được hỏi cho
biết họ sẽ sống ngày cuối cùng đó với gia đình.
* 42% các ông được hỏi cho
biết họ cũng muốn sống ngày cuối cùng đó với gia đình.
* 32% các ông các bà đều muốn
được sống với gia đình mình trong những giờ phút cuối đời.
* chỉ có 12% các bà và 26%
các ông thích ở một mình hoặc cùng với bạn bè trong ngày cuối cùng của cuộc sống.
Những con số trên đây có lẽ
không đại diện cho ước muốn hay suy nghĩ của tất cả mọi người. Tuy nhiên, xuyên
qua kết quả của cuộc thăm dò này, chúng ta cũng có thể đọc được một tâm trạng
chung của con người khi đứng trước cái chết; đó là nỗi sợ cô đơn. Cái chết là một
cuộc ra đi đơn độc, một chia lìa vĩnh viễn, nhất là với những người thân yêu của
chúng ta. Nếu câu hỏi trên đây được đặt cho chúng ta trong giờ phút này, chúng
ta sẽ làm gì?
Có lẽ chúng ta còn nhớ câu
chuyện của một vị thánh trẻ khi được hỏi về cách thế chuẩn bị chết:
Giữa một đám trẻ đang chơi
đùa, viên giám thị đặt câu hỏi: “Nếu ngay bây giờ chúng con biết mình sắp chết,
chúng con sẽ làm gì?”. Một số em bé trả lời: “Con sẽ vào nhà thờ cầu nguyện”. Một
số em khác cho biết: “Con sẽ đi xưng tội để dọn mình chết lành... ” Chỉ có một
cậu bé điềm nhiên trả lời: “Nếu trong giây lát con có chết, thì giờ này con vẫn
tiếp tục cuộc chơi”. Đó là câu trả lời của thánh trẻ Luy Gonzaga. Và câu trả lời
đó đã làm cho viên giám thị ưng ý nhất, bởi vì nếu giải trí lành mạnh là một bổn
phận trong lúc này, thì việc thánh hóa trước tiên phải nằm trong bổn phận hằng
ngày: giờ nào việc nấy.
Nếu chúng ta biết lắng nghe
tiếng Chúa trong từng biến cố, nếu chúng ta biết gặp gỡ Chúa trong từng sinh hoạt,
nếu chúng ta tiếp xúc với Chúa trong từng phút giây... thì cái chết chỉ là một
nối dài của cuộc gặp gỡ thân tình này. Người luôn trung thành với những gặp gỡ
trong giây phút hiện tại sẽ không phải sợ hãi trong cuộc gặp gỡ tối hậu là cái
chết.
Chúa mời gọi chúng ta phải
tỉnh thức và chuẩn bị sẵn sàng cho ngày giờ Chúa đến. Vì ngày giờ Chúa đến sẽ bất
ngờ, không được báo trước. Dụ ngôn cho thấy có 5 cô khờ dại và 5 cô khôn ngoan.
Có nhiều người bị trách là “khôn nhà dại chợ”. “Khôn” những chuyện vặt vãnh mà
lại “khờ” những chuyện trọng đại. “Khôn” những chuyện nhất thời hôm nay để rồi
“dại” những chuyện ngàn đời mai sau. Có lẽ 5 cô khờ dại này đến giờ chót mới
khôn ra (khôn đột xuất) và chạy đi mua “khôn” thì không kịp nữa rồi! Vì thế,
chúng ta phải biết khôn ngay đi! Lời Chúa đã cảnh giác chúng ta tỏ tường rồi đấy!
Bài học về sự khôn ngoan đã
được Chúa Giêsu nói đến trong ví dụ về người khôn xây nhà trên nền đá (Mt 7,
24). Đó là người “nghe và thi hành Lời Chúa”. Khôn là chuẩn bị sống ngày hôm
nay không gì khác hơn là “nghe và thi hành Lời Chúa”. Trung thành sống điều này
là ta đã xây dựng cho mình một nền tảng vững chắc để có thể đứng vững trong đêm
tối âm u hay trong mưa sa bão táp. Ngược lại, không thi hành Lời Chúa, ta sẽ bị
coi là kẻ khờ dại, vì đã xây nhà đời mình trên nền cát...
Năm cô khờ dại đã uổng công
đi đón và mòn mỏi đợi chờ để rồi cứ phải ở bên ngoài phòng tiệc cưới. Vì thế,
nghe và thi hành Lời Chúa là một thái độ sống khôn ngoan để dù thức hay ngủ, ta
vẫn ở trong tư thế sẵn sàng. Việc Chúa đến sẽ không còn là chuyện bất ngờ nữa
mà là một cuộc hẹn hò gặp gỡ đầy ý nghĩa đã được chờ đợi.
Đừng chậm trễ nữa, thưa anh
em chị em, vì cửa Nước Trời chỉ mở ra cho những người hôm nay sẵn sàng dự tiệc,
cho những người hôm nay mang canh cánh bên lòng nỗi ưu tư thi hành ý muốn của
Chúa, chứ không dành cho những kẻ chỉ biết nói: “Lạy Chúa, lạy Chúa” ngoài môi
miệng, để rồi phải nghe trả lời: “Ta không biết các ngươi!” câu trả lời này
cũng là lời phán quyết của Thẩm Phán tối cao trong ngày phát xét cuối cùng.
Hôm nay vẫn còn thời giờ để
chúng ta “khôn”, vẫn còn thời giờ để chúng ta đổ đầy dầu vào bình mà mang theo,
vẫn còn thời giờ để xây dựng đời mình trên nền tảng thực thi Lời Chúa và Chàng
Rể cũng đang đến loan báo niềm vui hội ngộ. Hãy sẵn sàng ra đón, để cùng Tân
Lang vào dự tiệc Nước Trời hưởng niềm vui vô tận.
Đối với những ai đã sẵn
sàng, đèn Tin-Yêu thắp sáng trong tay, họ sẽ được sung sướng gặp mặt Chúa:
Thánh nữ Têrêxa Avila mấp máy nói lên với Chúa trước khi tắt thở: “Lạy Chúa
Giêsu, này là giờ chúng ta gặp nhau”. Trong khi chị Thánh Têrêsa Giêsu Hài Đồng
âu yếm thốt lên: “Lạy Chúa, con yêu mến Chúa”, đôi mắt xuất thần nhìn thẳng vào
một điểm trên pho tượng Đức Mẹ, nét mặt tươi tắn, rồi nhắm mắt lại, ra đi nhẹ
nhàng. Đồng hồ chỉ 7 giờ 20 phút, tối ngày 30 tháng 9 năm 1897.
Lạy Chúa Giêsu, nếu ngày mai Chúa đến chắc
chúng con sẽ vô cùng lúng túng... Xin nuôi dưỡng nơi chúng con niềm tin vững
vàng và niềm hy vọng nóng cháy để tất cả những gì chúng con làm đều nhằm chuẩn
bị cho ngày Chúa trở lại.
(Trích trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ ')