Người ta có thể quên tất cả
những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao giờ quên cảm giác mà bạn
đã đem lại...
Trong một bệnh viện nọ có
hai bệnh nhân ốm nặng được xếp chung một phòng. Người đàn ông trên chiếc giường
ở sát khung cửa sổ duy nhất của căn phòng được phép ngồi dậy 1 giờ đồng hồ mỗi
ngày. Người bệnh thứ hai ở gần đấy phải nằm hoàn toàn. Họ thường nói chuyện với
nhau, kể cho nhau nghe chuyện vợ con, gia đình, nghề nghiệp và những khó khăn
trong cuộc sống…
Mỗi buổi chiều, khi người
đàn ông ở chiếc giường gần cửa sổ được phép ngồi dậy, anh ấy ngồi đó, mắt hướng
ra ngoài cửa sổ và kể cho người bạn cùng phòng về cuộc sống đang diễn ra bên
ngoài ô cửa nhỏ. Người này kể, người kia nhắm mắt tưởng tượng. Cứ thế họ cùng
tìm thấy niềm vui nho nhỏ mỗi ngày.
Đó cũng là khoảng thời gian
hạnh phúc mà người đàn ông ở chiếc giường bên kia được hưởng, thế giới được mở
ra sống động với anh: “Ô cửa sổ nhìn ra một công viên bên một dòng sông thơ mộng.
Nơi có những chú vịt, chú thiên nga đang nhẹ nhàng lướt mình trên mặt nước,nơi
có những em bé đang nô đùa rộn rã tiếng cười, nơi mà các cặp tình nhân tay
trong tay, ngập tràn hạnh phúc. Ở nơi đó, muôn hoa rực rỡ sắc màu và còn thấy
được cả đường chân trời ửng đỏ trước cảnh hoàng hôn…”
Ngày lại ngày qua đi. Một
buổi sáng, y tá mang nước rửa mặt đến cho hai bệnh nhân. Và thật buồn… cô phát
hiện ra người đàn ông trên chiếc giường gần cửa sổ đã chết. Anh ra đi, một cách
nhẹ nhàng và bình yên trong giấc ngủ của mình.
Vô cùng đau buồn, cô gọi
nhân viên bệnh viện đến mang xác anh đi. Một không khí nặng nề bao trùm căn
phòng. Sau đó, người đàn ông còn lại ngỏ ý muốn được lại gần cửa sổ. Cô y tá
kéo chiếc giường của anh sát lại bên cửa sổ. Sau khi chắc chắn anh đã thoải
mái, cô để anh lại một mình.
Một cách chậm chạp và khó
khăn, anh tự mình di chuyển bằng khuỷu tay, đến sát bên cửa sổ, nhướn người để
nhìn ra bên ngoài. Nhưng thật bất ngờ! Tất cả những gì mà anh có thể nhìn được
qua ô cửa sổ chỉ là một bức tường trống trơn!
Khi y tá quay lại, anh hỏi
thăm cô về người bạn cùng phòng, người vẫn hằng ngày mở ra một thế giới tươi đẹp
và nên thơ cho anh ta qua những lời kể.
Cô y tá cho biết người đàn
ông đó bị mù. Nghe xong, anh đã lặng đi, một sự xúc động khôn tả dấy lên trong
lòng. Chuyện trên đời thật khó đoán, thế sự như nước chảy mây trôi. Đến một
ngày nào đó, ai ai rồi cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này, điều duy nhất còn
ghi dấu lại:
Quan trọng không phải là những
thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp.
Quan trọng không phải là những
thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những
thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thật sự của chúng.
Quan trọng không phải là những
thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là
năng lực của bạn, mà chính là tính cách – là những gì bạn cư xử với mọi người
xung quanh.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ
được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.
Quan trọng không phải là bạn
quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong
đời.
Vậy thì, bạn ơi, hãy đừng
chỉ nhìn cuộc sống bằng đôi mắt, mà hãy dùng trái tim yêu thương của bạn. Bởi
vì chỉ có tình yêu thương mới đem lại những điều kỳ diệu cho cuộc sống. Người
ta có thể quên tất cả những gì bạn đã nói, đã làm. Nhưng người ta sẽ không bao
giờ quên cảm giác mà bạn đã đem lại cho họ.
Hạnh phúc thay khi có thể
làm cho người khác hạnh phúc, bất kể chúng ta đang ở trong tình cảnh nào, chia
buồn làm giảm nỗi đau, nhưng chung vui lại làm tăng thêm niềm hạnh phúc.
Câu chuyện thật hay và thật
cảm động, trong cuộc sống đem được niềm vui tới cho tha nhân cũng chính là đem
lại niềm vui cho chính mình. “qua cửa sổ bức tường lạnh lùng và câm lặng, nhưng
với họ là cả một thế giới sinh động … bạn đi rồi! ta nhìn qua khung cửa, chợt
bàng hoàng bạn đã đi xa..."