Tôi đã có những ngày tháng
sống rất xa cách Chúa trong hơn 30 năm. Tôi lấy một người chồng ngoại
Đạo. Anh là một Phật Tử tin vào Đức Phật, còn tôi là một con chiên khô khan nguội
lạnh. Tôi lo bươn chải làm ăn, vui chơi và chả có thì giờ để nhớ đến Chúa. Năm
thì mười họa tôi đi Lễ cho có lệ.
Trong Thánh Lễ, tâm trí tôi thì để ở các việc
toan tính khác. Các con tôi lớn lên, chúng thờ ơ với Đạo nghĩa, và đi theo băng
đảng quậy phá, bắn giết, đâm chém nhau. Thật là một mối rối Đạo, rối Đời to lớn,
không biết làm sao mà gỡ rối cho được. Gia đình cãi vã, ẩu đả, khiến đau khổ chồng
chất trong mấy chục năm trời cho đến một ngày, tôi đi tham dự tĩnh tâm Thánh
Linh tại nhà thờ St. Christopher, Houston, Texas.
Tôi dâng hết đau khổ lên cho
Chúa, nhất là xin lỗi Chúa vì các tội ngỗ nghịch của tôi và gia đình tôi đã xúc
phạm. Tôi đã không dám tin vào sự tha thứ của Chúa vì tội của tôi đã gây ra, trực
tiếp là qua việc lấy chồng không cùng một niềm tin, không kính sợ Chúa, đưa đến
tội cãi vã, tranh chấp, rồi tội vui chơi quá đà… Tội gián tiếp là qua đàn con
ngỗ nghịch làm ngược lại Lời Chúa, và bao nhiêu đau khổ đã gây ra từ băng đảng
mà người con cả của tôi cầm đầu.
Nhưng Chúa có cách đối xử
không như cách con người tôi nghĩ. Chúa chỉ cần sự ăn năn sám hối và biết chạy
đến xin Chúa chữa lành là đủ. Phần còn lại, Chúa sẽ giải quyết cho tôi, cho dù
đó là bất cứ vấn nạn nào Chúa cũng có cách giải quyết và giải quyết cho bằng hết.
Chúa chỉ đòi một hy sinh nhỏ
của tôi thôi, đó là tôi phải đóng cửa tiệm nail vào ngày Chúa Nhật để đi tới
Nhóm Thánh Linh tại Giáo Xứ NL trong ngày nghỉ của Chúa. Điều này quả là một hy
sinh lớn, vì tiệm của tôi mới mở còn rất ít khách, nhưng tôi đã phó thác cho
Chúa và làm theo ý Ngài. Tôi đã siêng năng đi tới nhóm, ở đó tôi mở hết âm
thanh giọng ca vụng về của tôi để ca ngợi Chúa, rồi lắng nghe sự chia sẻ Lời
Chúa của mọi người. Qua một năm thì Chúa ban cho tôi ơn yêu mến Ngài. Tôi có thể nói chuyện
với Chúa, đọc kinh Lòng Thương Xót mà Chúa Giêsu đã truyền cho Chị thánh
Faustina, lần hạt Mân Côi kính Đức Mẹ trong vài giờ mà không biết mệt, dù đó là
ban đêm hay ban ngày.
Ca ngợi Chúa được khoảng một
năm, thì Chúa ban thêm ơn mới cho tôi; đó là mỗi khi rước Chúa vào lòng thì tôi
không cầm được nước mắt vì vui mừng, và nhất là cảm kích sự hy sinh chịu chết
và tha thứ lớn lao, vĩ đại đến lạ kỳ của Chúa dành cho con người.
Nhiều khi
trong nhà thờ lúc mọi người đang tham dự phần hiệp lễ, nước mắt tôi chảy chan
hòa nhòe nhoẹt trên khuôn mặt. Tôi ngượng ngùng, xấu hổ và phải xin Chúa cho
tôi bớt chảy nước mắt để khỏi làm chia trí người khác. Tôi say sưa ca ngợi Chúa
Giêsu Thánh Thể, cầu nguyện, thưa chuyện với Ngài đến quên cả thời giờ. Có khi
tôi ở với Chúa Giêsu Thánh Thể cả đêm vào các dịp tĩnh tâm Thánh Thể tại các
nhà Dòng, thật là một kinh nghiệm tuyệt vời khi được Ca Ngợi Chúa cực thánh!
Ơn Chúa cứ tăng tiến mãi,
nhưng tôi vẫn có mặc cảm là “mình tội lỗi quá không biết Chúa có nghe mình cầu
nguyện không?” Chúa có cách để trả lời
cho thắc mắc này, đó là vào ngày hội mừng lễ Mình Máu Thánh Chúa năm 2012, tại
Đan Viện Thiên Tâm Biển Đức gần Dallas, Texas.
Vào lúc 12 giờ 15 đêm, tôi đang ở
trước Mình Thánh Chúa trong lều Thánh Thể thì một chị nọ đến xin cầu nguyện. Chị
rất thất vọng vì đã lái xe mấy tiếng đồng hồ để đến đây với hy vọng được Cha
Nguyễn Thiện Lãm và các Anh Chị trong Nhóm cầu nguyện cho mình để được ơn Chúa
chữa lành, vì Chị bị đau lưng rất nặng, di chuyển khó khăn và khó cúi xuống làm
cho chị bị đau đớn và trở ngại lớn cho công ăn việc làm. Tôi an ủi Chị rằng,
Chúa đã biết lòng Chị và tôi dâng Chị lên cho Chúa. Sau một lúc, thì chị khẩn
khoản xin mọi người có mặt ở đó cầu nguyện cho mình. Mọi người vây chung quanh
Chị, tôi bị họ thúc dục hãy nắm tay chị và cầu nguyện. Họ nói mãi, thúc dục mãi
làm cho tôi đánh liều vừa cầu nguyện vừa run rẩy. Tôi biết và cũng có chút kinh
nghiệm về vị Chúa nhân từ, rất giàu lòng quảng đại với những con cái của Ngài.
Tôi thưa với Chúa:
“Con ca ngợi tình yêu sâu
thẳm của Chúa Giêsu Thánh Thể. Con cầu nguyện nhân Danh Tên Cực Thánh của Chúa
Giêsu, và dâng Chị cùng với căn bệnh đau lưng và mọi sự hoạn nạn của Chị lên
cho Chúa. Con xin Chúa an ủi và nâng đỡ chị. Nếu đẹp ý Chúa và có lợi cho Chị
thì xin Chúa chữa lành cho Chị. Con ngợi ca và tôn vinh Chúa Chiên nhân lành đến
muôn thuở muôn đời. Amen.”
Đang khi tôi đặt tay cầu
nguyện, thì có một sức nóng từ tay tôi lan sang lưng của Chị. Về sau Chị cho biết
là có luồng hơi nóng rực chạy dọc theo sống lưng.
Khi tôi cầu nguyện xong thì
Chị thấy hết đau và có thể cúi gập mình xuống được. Chị thử xoay người bốn phía
và cảm thấy hoàn toàn bình phục, không còn đau đớn làm cho thốn và sợ phải cử động
chạm đến cơ lưng, xương lưng.
Qua sự kiện chữa lành ngay
lập tức của Chúa, thì tôi biết là Ngài luôn sẵn lòng nhận lời của một người con
tội lỗi từng rối rắm như tôi, khi mình biết lỗi và quay về. Chúa chỉ có một sự
duy nhất dành cho con chiên lạc đường, đó là lòng yêu thương và ưu ái vô cùng của
người Cha Trời. Chính Chúa Giêsu đã nói là cả Thiên Đàng sẽ vui mừng vì một
kẻ lầm lạc trở lại.
Trước đó, Chúa ban cho tôi
một ơn rất trọng đại và tuyệt vời, đó là làm cho người con cả 26 tuổi của tôi,
trùm của một băng đảng khu vực, theo ngày tháng Cháu đã có sự thay đổi. Vì muốn
làm vui lòng tôi, lý do là tôi đã năn nỉ cháu ngày đêm, nó đã chịu đi tham dự
Tĩnh tâm Thánh Linh tại Dickinson, Texas. Cháu được Chúa đánh động vào ngày thứ
hai của buổi tĩnh tâm, bằng cách chiếu lại hình ảnh trong tâm trí các đau khổ của
các nạn nhân mà nó đã làm hại họ.
Cháu ăn năn, khóc và hồi tâm theo Chúa. Nay
Cháu trở thành một người con Chúa gương mẫu, ngày đêm học hỏi Lời Chúa, đọc
Kinh Thánh cách say mê. Tấm gương lớn của sự hối cải của cháu là người đầu tàu
đã kéo theo hầu như tất cả người trong băng nhóm của nó trở lại với Chúa; các
em trong nhà cũng được ơn Chúa một phần là nhờ vào cái đầu tàu của người anh
này. Cám ơn Chúa vô cùng. Lòng yêu mến Chúa trong gia đình được Chúa làm cho
lan ra tới hàng xóm, tới họ hàng. Họ cũng cảm kích và sốt sắng quay về với Chúa
là Cha Nhân Từ và đại lượng.
Thiên Chúa giàu có, Ngài đã
ban cho tôi nhiều đến mức tôi cảm động quá, có khi phải thốt lên những lời vô
nghĩa, có lẽ làm cho Chúa phì cười. Tôi nói: “Chúa ơi, sao Chúa cho con nhiều quá, con không thể tưởng tượng ra nổi.
Con nào xứng đáng gì, con tội lội quá sức. Chả lẽ con xin Chúa lấy bớt lại vì
con không đáng để được như vậy. Con biết ơn Chúa lắm.”
Chúa thay cho tôi một trái
tim mới, ân cần với mọi người và luôn vui mừng trong Chúa. Tôi tìm cách phục vụ
Anh Em mình. Tôi dậy sớm mỗi Chúa Nhật, lo nấu nướng phần điểm tâm cho cả Nhóm
cầu nguyện và Lớp tìm hiểu Chúa của các Anh Chị Em Tân Tòng. Lòng tôi luôn có
niềm vui phấn khởi vì được làm một cái gì dù rất nhỏ bé dâng cho Chúa. Càng cố
gắng tôi càng vượt qua mệt nhọc và sự lười biếng của mình.
Trong gia đình tôi, nay còn
lại một thử thách cuối cùng, đó là chồng tôi. Anh không cùng một niềm tin và một
lý tưởng với cả nhà. Anh về Việt Nam mấy
chuyến nói là đi làm ăn. Tôi miễn cưỡng chấp nhận cho anh đi tuy biết rằng đó
không phải là những chuyến đi đơn thuần chỉ có làm ăn.
Một ngày nọ, khi anh còn
đang ở Việt Nam, anh bị té từ lầu thượng xuống đất, anh được mang vào trung tâm
chấn thương chỉnh hình, thương tích trầm trọng khắp người, không thể cử động được
lưng và đầu. Tôi lo lắng lắm, nhưng tôi xin Chúa cứu chữa cho anh vì linh hồn
anh vốn chưa thuộc về Chúa. Tôi xin Chúa cho anh còn có cơ hội làm con Chúa.
Chúa đã ra tay và bác sĩ ngỡ ngàng, vì anh té rất nặng nhưng không bị gãy cổ,
gãy xương sống, không bị chấn thương hộp sọ, không bị các vết thương trí mạng.
Sau vài tuần chữa trị thì từ chỗ hoàn toàn tê liệt, anh có thể hồi phục và quay
về Mỹ. Biến cố đó không làm cho anh bừng tỉnh về cái đúng, cái sai; anh cho là
được Trời Phật độ trì cho tai qua nạn khỏi.
Cách đây hai tuần, Chúa lại
ra tay một lần nữa. Số là từ bốn, năm tuần qua chồng tôi loay hoay mà không sửa
được hệ thống điện trong cái xe hơi của mình, mặc dù là một người rành rẽ về
máy móc, đã phải hơn một lần tháo nguyên cả cái dashboard ra để kiểm tra. Xe
không đề máy được nữa. Quá thất vọng anh tính chuyện đổi xe khác, nhưng có
dealer nào chịu đổi chiếc xe mất điện như thế? Thấy anh quá vất vả, hì hục, tội
nghiệp tôi khuyên anh cầu nguyện với Chúa, nhưng anh không tin nơi phép lạ Chúa
làm. Tôi tìm cách đặt tay và cầu nguyện: “Nhân danh Tên Cực Thánh của Chúa
Giêsu, tôi ra lệnh cho máy phải nổ, mọi cơ phận phải trở lại bình thường để làm
ích cho con cái Đức Chúa Trời.” Thế nhưng… máy vẫn không thể nổ.
Tôi muốn tìm
cho ra nguyên nhân. Tôi mở các hộc trong xe thì thấy có 2 tượng Phật nhỏ. Tôi
liền lấy và cất tượng riêng ra một chỗ bên ngoài và vào nhà kiếm anh. Tôi nói:
“Em biết anh chưa tin quyền
năng và lòng thương xót của Chúa qua lời cầu nguyện. Anh chưa tin Chúa có thể
giúp mình sau khi ta đã tận dụng hết sức của mình và cố gắng hết mức có thể.
Sau khi đã vận dụng hết trí khôn thì Chúa sẽ giúp khi ta cầu nguyện? Đây là dịp
cho anh thấy Chúa của em như thế nào?”
Trong lòng đầy sự an ủi và
tin tưởng mạnh mẽ vào quyền năng của Chúa đang hiện diện, nói rồi, tôi đi ra đặt
tay lên bình điện ác qui. Tôi cầu nguyện theo cách đã được Cha Đinh Thanh Sơn dạy
dỗ:
“Con ca ngợi tình yêu và
quyền phép của Chúa Giêsu. Nhân Danh Tên Cực Thánh của Chúa, ta ra lệnh cho hệ
thống điện này phải chạy lại bình thường hầu làm sáng danh Chúa và đem lại lợi
ích cho con cái Chúa.”
Đang khi tôi cầu nguyện thì
có luồng nóng từ bàn tay tôi truyền vào bình điện. Tôi biết là Chúa lại tỏ vinh
quang và quyền năng của Ngài một lần nữa rồi, khi Ngài sửa chiếc xe cho chồng
tôi. Tôi chạy lại tay lái, xoay chìa khóa đề một phát là máy nổ ngay lập tức. Chứng kiến cảnh đó, mặt anh tái xanh, sợ hãi khi nhận ra quyền phép của Chúa.
Tôi mang trả hai tượng Đức
Phật lại cho anh để tùy anh suy luận và quyết định ai sẽ là Đấng Bảo vệ cho anh
trên đường trường sau tay lái, hay trong lúc nguy khốn? Là vợ, tôi tôn trọng sự chọn lựa của chồng;
là Ki tô hữu tôi muốn anh tin Đức Chúa Trời bằng sự nhận biết từ lý trí và con
tim mà không có sự áp đặt. Kết quả là từ ngày đó, tôi không thấy anh để tượng Đức
Phật trong xe nữa.
Tôi cám ơn Thiên Chúa và
thưa với Ngài:
“Chúa có hứa rằng: ‘Ai xin thì sẽ được’, con xin và con hết lòng cảm tạ, ngợi khen
Ngài.
Con không còn bi quan nữa,
Chúa Cực Thánh ơi. Con biết rằng một ngày nào đó Chúa sẽ cứu linh hồn Chồng
con, vì Chúa còn một con chiên lạc nữa trong gia đình con.
Lòng con vô cùng biết
ơn Chúa quyền năng, uy quyền và đầy lòng xót thương của con.
Xin mẹ Maria, Mẹ Hằng Cứu
Giúp tiếp tục chuyển cầu cho con cái Mẹ Amen."
Tôi cũng còn một ước nguyện
cuối cùng, đó là Chúa sẽ dùng cả gia đình tôi để làm một thí dụ, minh chứng cho
Tình Thương tuyệt vời của Thiên Chúa dành cho mọi người, cho dù họ có bị rối
nùi và bết bát đến đâu đi nữa.
Chúa sẽ còn làm sáng danh
Chúa thêm nữa. Con ngợi khen Chúa.
Tác giả bài viết: Maria
Thúy Vũ