Đêm nay ngồi một mình, đối
diện với lương tâm, tôi giật mình vì thấy mình đã lâu rồi không đi xưng tội. Thời
gian qua, mỗi lần tôi có ý định đến với Bí tích Giải tội, là mỗi lần tôi cứ ngần
ngại, cứ lưỡng lự và thoái thác, cứ khất lần với nhiều lý do khác nhau, để rồi
thời gian qua đi, đi mãi cho đến hôm nay, nhìn lại thấy mình đã không đi xưng tội
trong một thời gian dài.
Chúa ơi! Con biết mỗi lần
con không đến được với Bí tích Giải tội, là mỗi lần “thần dữ” vui mừng nhảy múa
nhe răng cười khoái chí. Con cũng biết mỗi khi “thần dữ” cười thì Chúa khóc. Và
con cũng biết con không thể đến với Bí tích Giải tội bằng sức lực của riêng
con.
Con không thể đến lãnh nhận
ơn tha thứ mà không có sự thôi thúc dẫn dắt của Chúa. Chúa biết con yếu đuối và
dễ phạm tội biết bao! Khi phạm tội, con bị đui mù, không nhìn thấy Ơn Chúa luôn
bao bọc che chở cho con. Khi phạm tội, lòng con khô cứng và khép kín, Ơn Chúa
không thể đi vào để thúc dục dẫn dắt con bước đi.
Tình thương và ân sủng Chúa
luôn tuôn đổ trên con, luôn có đó cho con hưởng nhờ, nhưng khi phạm tội, tay
con bị què cụt, con không thể đưa tay ra mà lãnh nhận. Tội trói buộc và giam
hãm con, không cho con đứng dậy để đến gần bên Chúa, nó ngăn cản không cho con
đến để lãnh nhận tình thương và ân sủng Chúa hằng trao ban.
Chúa ơi! Xin cứu chữa con
khỏi mọi tội lỗi. Xin giải thoát con khỏi mọi giam hãm trói buộc của “thần dữ”.
Tội làm ta xa Chúa. Tội
ngăn cản ta đến gần bên Chúa. Tội phá hủy công trình cứu chuộc của Thiên Chúa.
Chắc chắn Chúa chán ghét tội lỗi, nhưng Ngài luôn yêu thương tha thứ cho tội
nhân. Chắc chắn Chúa luôn kết án tội lỗi, nhưng Ngài không bao giờ kết án tội
nhân.
Tội là đầu mối của mọi sự dữ.
Tội là hậu quả của hận thù ghen ghét. Nhưng may mắn thay: Ở đâu có tội lỗi thì ở
đó có tình yêu thương tha thứ và ân sủng Chúa hằng luôn tuôn đổ. Ở đâu có thần
dữ níu kéo mời gọi, thì ở đó có Ơn Chúa trao ban dư đầy. “Ơn của Thầy đã đủ cho
con “ (2Cr.12:9)
Ơn Chúa là tình thương, là
sức mạnh và là quà tặng nhưng không, Chúa hằng trao ban cho con mỗi ngày trong
cuộc sống. Ơn Ngài ban là hơi thở. Tình yêu Ngài hiến tặng là sức sống. Ân sủng
Ngài tuôn đổ thì bao la vô tận, làm sao con kín múc cho hết!
Chúa ơi! Phải chăng công việc
của Chúa là yêu thương và tha thứ? Và phải chăng, khi mang thân phận yếu hèn của
kiếp người, công việc của con là phạm tội để được Chúa thứ tha? Tội của con
càng nhiều, thì sự tha thứ của Chúa càng lớn. Tội của con càng lớn, thì tình
yêu và ân sủng của Chúa tuôn đổ trên con càng bao la vô tận.
Ước mong mỗi lần con đến với
Bí tích Giải tội, xin cho con luôn cảm nếm được tình thương yêu tha thứ của
Chúa, để rồi con cũng biết thứ tha cho anh chị em của con, như Chúa đã tha thứ
cho con.
Tội là rác rưởi, là thối
tha, là xú uế… Đi xưng tội, không chỉ đơn thuần như là người đi đổ rác, đi vứt
bỏ rác rưởi thối tha, đi làm sạch mùi hôi thối xú uế, nhưng còn ngàn lần hơn thế
nữa. Đi xưng tội còn là lãnh nhận Ơn Chúa, vì lãnh nhận bí tích là lãnh nhận Ơn
Chúa, và quan trọng hơn cả là: một khi có Ơn Chúa, ta có sức mạnh để quyết liệt
chống trả với “thần dữ”; quyết liệt nói “không” với tất cả níu kéo mời gọi của
tội lỗi; quyết liệt đứng vững mà không vấp ngã phạm tội nữa. “Về đi…về đi, và đừng
phạm tội nữa” (Ga.8:11).
Đó là lời Chúa nói với người
đàn bà phạm tội ngoại tình năm xưa, và đó cũng là lời nhắn nhủ mời gọi mà Chúa
trao cho ta, mỗi khi ta đến với Bí tích Giải tội. Đó cũng chính là quà tặng, là
sức mạnh của tình thương và ân sủng Chúa trao ban cho ta để làm hành trang lên
đường.
Chúa ơi! Mỗi khi con phạm tội,
con biết Chúa buồn. Mỗi khi con xa Chúa, con biết Chúa không vui. Khi con đi
hoang, trông ngóng một tình yêu mới, con biết Chúa đau. Khi con yêu người hơn
yêu Chúa; yêu đời quên tình Chúa… Con thấy Chúa im lặng, Ngài nhìn con không
nói. Lúc đó con biết Chúa đang khóc.
Nguyện xin cho dòng nước mắt
ấy tuôn đổ trên cuộc đời con, thanh tẩy con, và giúp con trở nên giống Chúa mỗi
ngày mỗi hơn.
Đêm nay ngồi bên Chúa, con
cất tiếng hỏi:
* Con biết Chúa thương con,
nhưng Chúa thương nhiều hay thương ít?
Con nghe tiếng Chúa âu yếm
trả lời: “Thương nhiều”
* Chúa thương con nhiều,
nhưng nhiều là bao nhiêu hả Chúa?
Chúa im lặng… Nhìn lên thập
giá, con thấy Chúa giang rộng đôi tay như thầm nói với con: “ Nhiều bây nhiêu”,
rồi gục đầu tắt thở.
Linh Xuân Thôn