Núi Tabor cao 558 mét trên
mặt nước biển ở vùng miền Galile phía Bắc nước Do Thái. Ngọn núi này cao hơn mặt
đất ruộng vùng dưới chân núi 300 mét.Từ xa ngọn núi có hình thế như một quả đồi
có cấu trúc một quả cầu hình tròn. Theo phỏng đoán ngọn núi được hình thành do
phún xuất thạch của núi lửa phun ra từ thời cổ xa xưa tồn đọng lại, mặc dù đá ở
đây là loại đá vôi.
Vào mùa Xuân thảo mộc cây
hoa huệ nhiều thứ loại mọc trổ bông hoa nơi đây rất đẹp.
Từ trên cao đỉnh núi người
ta có thể quan sát nhìn toàn cảnh xung quanh rất hùng vĩ thơ mộng. Có thể vì
đó, nơi đây thời xa xưa cũng là nơi thờ tự kính thần linh của người Canaan. Và
ngọn núi này cũng có xây tường thành lũy để bảo vệ thành phố làng mạc xung
quanh bên dưới. Dấu vết này người ta tìm thấy ở khắp nơi trong vùng này kéo dài
ngược về thời trước tới năm 7000 trước Chúa giáng sinh.
Theo sách Kinh Thánh, sau
khi dân Do Thái về đến miền đất Chúa hứa từ Ai Cập trở về, ngọn núi này là trở
thành ranh giới giữa chi tộc Sebulon, chi tộc Issacha và chi tộc Neptali -
(Sách Giosua 19,10/34). Với họ ngọn núi này là nơi thánh thờ tự, họ mang lễ vật
hiến lễ đến đây hiến tế thờ kính thần thánh- (Sách Dân số 33,19). Ngôn sứ Hosea
lên án tục lệ thờ cúng này, vì nó mang gây ra sự tách ly chia rẽ ,và còn chứng
tỏ sự ăn chơi tội lỗi - (Sách Hosea 5, 1).
Tác giả Thánh Vịnh 89,13 đã
nói đến tên núi Tabor cùng với núi Hermon như hình ảnh của tất cả mọi núi trên
mặt đất. Còn Ngôn sứ Gieremia so sánh nó với sự vượt trội về sức mạnh của quân
Nabukadnesa trên quân thù (Giêremia 46,18).