Tính tuổi thọ trong ngoài bảy chục,
Mạnh giỏi chăng là được tám mươi,
Mà phần lớn chỉ là gian lao khốn khổ,
Cuộc đời thấm thoát chúng con đã khuất rồi.
(Tv 89, 10)
Ở Thánh Vịnh 144, câu 4 nhắc ta:
Không chỉ vài đoạn Thánh Vịnh như thế này nhắc
ta về sự sống, về cái chết của con người nhưng phản phất và trải dài trong
Thánh Kinh và ngay trong những biến cố đời thường ta vẫn thấy hạn chế của con
người trước sự sống. Cái chết đến vào lúc con người không ngờ và vào giờ con
người cũng chẳng biết.
Nhìn những biến cố như thế để không phải là ta
bi quan chán nản buông xuôi cuộc đời của ta nhưng nhìn đó để thấy cái phận người
hạn hẹp và mong manh của ta. "Hôm nay người người vui cười rồi mai đây lệ
rơi, đời là giấc điệp qua mau nuối tiếc chi bóng sầu..." Tâm tình bài hát
tiễn đưa nhắc nhớ phận của con người là như vậy.
Khi nhìn về phận người, về sự sống, về sự chết
như vậy để ta nhìn lại cái phận người nhỏ bé và mong manh để rồi kịp nhận ra rằng
cuộc đời ta hết sức vắn vỏi và hãy sống đẹp với những ngày tháng mà mình đang
có. Và, trong cái đẹp nhất của đời người vẫn là tình yêu thương, vẫn là lòng mến
mà Thiên Chúa đã trao ban và mời gọi. Hãy yêu thương khi còn có cơ hội để lỡ
may cơ hội vụt mất mà ta không kịp yêu thương cũng là điều đáng tiếc.
Ta đâu biết được ta sẽ sống được bao nhiêu năm,
bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày trên đời để rồi ta phải bận lòng và tính toán
thiệt hơn. Biết đâu được ngày hôm nay là ngày cuối cùng của ta sống trên cõi tạm
này thì sao?