Vậy
là đã năm ngày, sau ngày con được chính thức là con gái
yêu của Chúa.
Bao
nhiêu ngày trước đây, con háo hức chờ đợi được
khoác lên mình bộ áo dài trắng và choàng chiếc khăn
trắng tinh tuyền, mà trên đó con được đặt một tên
mới rất cao trọng là Maria – Đức Mẹ Thiên Chúa. Mẹ
là thần tượng của con từ ngày con còn chưa biết gì về
Chúa.
Ngày
con vui nhất và thấy hạnh phúc nhất, thì con lại không
thể nói gì cho gia đình biết, vì gia đình con là một
gia đình đạo Phật gốc. Nhiều lần má con đã lên tiếng
nói, cho dù thế nào thì con cũng không được gia nhập
vào đạo Công Giáo! Nếu con không vâng lời mà gia nhập
đạo Công Giáo thì con sẽ mang tội bất hiếu với tổ
tiên ông bà (vì gia đình con thật sự không hiểu rành rẽ
về đạo Công Giáo).
Ngày
mồng 8 tháng 01, năm 2011, ngày mà con trông đợi từ lâu
đã đến. Chiều hôm ấy khi con mặc lên người bộ áo
dài trắng cùng người con yêu thương lên Giáo Đường để
đón nhận Bí Tích Thánh Tẩy, thì trong lòng con vừa vui
vừa buồn. Vui vì từ đây con đã có Chúa là Cha, có Đức
Maria là Mẹ. Cuộc đời con sẽ được các Ngài dõi bước
và nâng đỡ con trong đời sống hàng ngày. Nhưng con cũng
buồn vì văng vẳng đâu đó trong đầu con lời nói của
má con là con đã mang tội bất hiếu với dòng họ.
Nhất
là khi con tuyên xưng đức tin và đón nhận Bí Tích thì
trong lòng con dâng lên một niềm xúc động rất kỳ lạ.
Thời khắc đó lòng con bỗng chia ra làm hai: nửa thì con
muốn từ chối đón Chúa để không mang tội bất hiếu,
nửa thì con muốn được Chúa là Cha vì có Chúa thì con
sẽ có sự sống đời đời. Lúc đó con đã cầu xin Chúa
Thánh Thần thật nhiều. Cuối cùng con nhận ra rằng khi
con có Chúa thì con sẽ cố gắng sống đẹp lòng Chúa.
Khi con nghe Lời Chúa và sống theo Lời Chúa thì ba má con
sẽ nhận ra cách sống tích cực của con mà chấp nhận
việc làm hiện nay của con. Cuối cùng con đã nhận ra
quyết định theo Chúa của con là một quyết định đúng.
Sau
buổi lễ con được nhiều anh chị em và cả những trưởng
bối chúc mừng và trao cho con bao nhiêu câu nói chúc mừng,
bao nhiêu là quà tặng quý giá. Thói thường của một con
người, khi mình có chuyện gì vui, nhất là những dịp
quan trọng như vậy thì người thân của mình sẽ là
người mà mình chia sẻ đầu tiên. Nhưng với con thì tất
cả những gì con được đón nhận hôm nay lại chỉ có
một người duy nhất chia sẻ cùng con và hiểu con nhất.
Đó là người bạn đời thiêng liêng của con. Anh đã
nâng đỡ con thật nhiều, anh động viên con và an ủi con
trong mọi hoàn cảnh. Lúc đó con thật sự thấy buồn,
nhưng sau khi con nhận ra bên con còn có Chúa và Đức Mẹ
thì con đã lấy lại được tinh thần bình an và hạnh
phúc.
Một
người nữa cũng quan trọng không kém, đó là bố đỡ
đầu của con. Bố đã rất thương con, lặn lội từ Gia
Lai xuống để lãnh nhận trách nhiệm linh hướng cho con,
nâng đỡ đời sống đạo của con, giúp con sống đẹp
lòng Chúa và xứng đáng là con cái Chúa.
Giờ
ngồi xem lại những món quà quý giá và thân thương,
những hình ảnh của buổi lễ hôm ấy mà những anh chị
em, ông bà, cô, bác đã dành tặng thì lòng con thấy nao
nao. Trong lòng con dâng lên một cảm xúc rất lạ Chúa ơi!
Con cầu xin Chúa luôn ở bên cạnh con, đừng bỏ rơi con
vì từ giờ con đã thuộc về Chúa mà không còn thuộc về
truyền thống gia đình con nữa. Xin Chúa dạy con và cắt
tỉa con làm sao để con có thể mạnh dạn mang hình ảnh
Chúa về nhà con một cách công khai, giúp mọi người
trong gia đình con vui vẻ đón nhận Chúa.
Còn
nữa, con cũng rất muốn có được một nơi trang trọng
để con thờ phượng Chúa, hầu hàng ngày con có thể ngồi
trò chuyện và tâm sự với Chúa. Chứ không như bây giờ,
mỗi khi tới giờ cầu nguyện hay có việc gì con hỏi ý
Chúa thì con lại phải nhìn lên Trời mà tâm sự cùng
Chúa.
Và
giờ đây Chúa ơi, còn chuyện này nữa làm cho con áy náy
trong lòng lắm. Trong khi con mới được Cha đón nhận thì
con lại phạm lỗi là không nói lời trung thực. Khi má
con phát hiện con may bộ áo dài màu trắng thì liền hỏi
con may với mục đích gì. Ngay lúc đó con đã quên Chúa
mà vội dùng trí khôn của người thế gian mà nói dối
là con phải dự một lễ cưới của người bạn thân ở
Nhà Thờ. Nói xong rồi thì con mới biết mình đã vô tình
không làm đẹp lòng Chúa, nhưng xin Chúa hiểu và cho con
thời gian để con hoàn thiện bản thân mình mà đem hình
ảnh Chúa về gia đình con một cách “danh chính ngôn
thuận” qua cách sống của con.
Nhân
đây con cũng xin các vị trưởng bối thử thả lòng mà
nhìn nhận lại những suy nghĩ tiêu cực về đạo Công
Giáo trong định kiến là hễ cứ vào đạo Công Giáo là
chối bỏ nguồn gốc tổ tiên. Thật ra thì các vị nên
nhìn trái ngược lại, (con không nói đến những con người
có đời sống không tốt trong đạo Công Giáo vì những
người đó cũng đã làm Chúa rất buồn lòng). Một người
khi biết sống theo Lời Chúa thì hiển nhiên sẽ làm tròn
bổn phận làm một người con, làm cháu của các vị. Vì
theo những điều răn mà Chúa đã khuyên dạy là “ phải
thảo kính với cha mẹ” (điều răn thứ 4 trong 10 điều
răn của Chúa). Mà không phải chúng con chỉ biết thảo
kính khi các vị còn hiện hữu với chúng con, mà sau này
khi các vị đã về trời thì chúng con vẫn phải thường
xuyên cầu nguyện cho các vị nữa.
Đó
là một đạo lý làm người của những người con của
Chúa, và con tin rằng bất cứ ai khi đã có Chúa thật sự
trong lòng thì nhất định sẽ sống thật tốt để những
người trong gia đình họ sẽ thật hãnh diện khi nói về
họ (những người con của Chúa) cho một ai đó. Và con
lại được nghe thêm Lời Chúa là “ Hễ ai thảo hiếu
với cha mẹ (ông bà) thì sẽ được sống lâu trăm tuổi”.
Chúa
ơi! Con biết là Chúa hiểu con hơn con hiểu con. Chúa biết
con cần gì mà Chúa ban cho con nên giờ đây con thấy lòng
con bình an lắm. Mọi chuyện con xin phó thác hết cho Chúa
và xin Mẹ Maria dạy con biết nói tiếng xin vâng để làm
đẹp lòng Cha trên trời.
Con
cũng xin chân thành cám ơn những vị ân nhân đã dành cho
con những lời cầu nguyện, những món quà thật quý giá.
Con xin Chúa luôn ban tràn đầy ơn Thánh Thần và hồng
phúc cho các vị.
Xin
các vị luôn nâng đỡ con, đừng quên con trong những lời
cầu nguyện của các vị để con vững tin hơn và sống
đẹp lòng Chúa hơn.
Chân
thành cám ơn các vị đã dành thời gian quý báu để đọc
những tâm tình của con.
Saigon,
ngày 13 tháng 01 năm 2011
Túc
Lynh