BÀI HÁT: CON ĐƯỜNG GIÊSU
“Hãy dọn sẵn con đường của Đức Chúa, sửa lối cho thẳng để Người đi”
(Mc 1:3). Lời kêu gọi của Gioan nhắc lại lời ngôn sứ Isaia sáu thế kỷ trước đó:
“Hãy mở một con đường cho Đức Chúa giữa đồng hoang, hãy vạch một con lộ thẳng
băng cho Thiên Chúa chúng ta. Mọi thung lũng cần được lấp đầy, mọi núi đồi sẽ
phải bạt xuống.” (Is 40:3-4).
Sứ điệp của các ngôn sứ khá đơn giản: Hãy cải thiện đời sống! Hãy
làm cho nó tốt hơn! Nhưng làm được việc này không phải dễ. Nó đòi hỏi nhiều thời gian và nỗ lực.
Cuộc sống hiện đại dễ làm cho chúng ta có cảm giác rằng mọi thứ phải
nhanh chóng và dễ dàng.
Ngay cả trong đời sống tâm linh cũng vậy. Chúng ta ham chuộng những
món ăn tinh thần dọn sẵn, những bài giảng hùng hồn, những bản thánh ca thánh
thót, chỉ cần nghe giảng, xưng tội theo thói quen là đủ rồi. Làm xong bổn
phận rồi quay về lại với những tất bật của việc mua sắm quà cáp, trang hoàng
nhà cửa, nấu nướng tiệc tùng... Việc thay đổi cuộc sống như tin mừng đòi hỏi dường
như không được mấy ai quan tâm triệt để.
Chúng ta muốn có được cảm nghiệm ơn sủng thật nhanh, thật dồi dào,
nhưng lại ngại phải thay đổi cuộc sống, phải lấp đầy những hố sâu ngăn cách
trong tâm hồn, phải san bằng những thói hư tật xấu.
Những hố sâu cần lấp đầy phải chăng là những bổn phận tôi còn thiếu
xót, những điều đáng lẽ tôi phải làm nhưng đã không làm? Nếu như tôi chưa dành
đủ thì giờ cho gia đình, tôi cần lấp đầy hố sâu đó. Nếu như tôi đang còn giận hờn
ganh ghét với ai đó, tôi cần lấp đầy hố sâu đó. Nếu như tôi còn thờ ơ với những
đau khổ của người chung quanh, đặc biệt là của những người thân quen, tôi cần lấp
đầy hố sâu đó. Nếu như tôi đã chểnh mảng trong việc nguyện cầu, tôi cũng cần lấp
đầy hố sâu đó.
Còn những chốn gồ ghề cần phải bạt cho phẳng phiu, phải chăng là những
thói hư tật xấu, những đam mê tội lỗi cần phải sửa đổi? Nếu tôi hay chỉ trích
nói xấu người khác, tôi cần bạt cho phẳng cái tôi to lớn của mình. Nếu tôi sống
một cuộc sống giả hình, nói một đàng làm một nẻo, tôi cần bạt cho phẳng cái tôi
giả hình của mình. Nếu tôi đang coi những người chung quanh, vợ chồng, con cái,
đồng nghiệp, hay bạn bè như là công cụ để tôi sai khiến, để thoả mãn ý riêng của
tôi, tôi cũng cần phải bạt cho phẳng cái tôi cao ngạo của chính mình.
Điều lạ lùng là chúng ta sợ thay đổi nhiều hơn là sợ đau khổ. Các
chuyên gia tâm lý cho biết rằng loài vật sẽ thay đổi tập quán sống hơn là chịu
đau. Nhưng con người thì ngược lại, họ sẵn sàng chịu khổ hơn là phải thay đổi
những thói quen tập quán của mình. Nghe thì khó tin, nhưng chúng ta thử nhìn
chung quanh xem. Nhiều người thà chịu đau hơn là đi khám bác sĩ, vì sợ lòi ra bệnh
này bệnh nọ.
Nhiều cặp vợ chồng thà sống lạnh nhạt không hạnh phúc hơn là đi trị
liệu tâm lý gia đình. Nhiều người sợ đi tĩnh tâm, sợ vào các nhóm học hỏi lời Chúa,
vì không muốn “biết nhiều” để khỏi phải “giữ nhiều.”
Để lấp đầy những hố sâu, san bằng những chỗ gồ ghề, thật không dễ
dàng tí nào! Nhưng nếu con đường của tâm hồn tôi còn nhiều lồi lõm, nhiều
chướng ngại vật thì làm sao tôi có thể gặp gỡ được Thiên Chúa.
Khi tâm hồn chúng ta được lấp
đầy những hố sâu ngăn cách, bạt phẳng những núi đồi ích kỷ kiêu ngạo, chúng ta
sẽ gặp được Đấng Cứu Thế.
Sưu tầm