Câu chuyện xảy ra vào thời kỳ ông Plutarco
Elias Calles (1877-1945), nhà độc tài khát máu làm tổng thống nước Mexico. Ông
bách hại dữ dội Kitô Giáo đặc biệt là Giáo Hội Công Giáo. Chính trong thời điểm
khốn khổ này mà các tín hữu Công Giáo Mexico đã can đảm lấy chính mạng sống làm
chứng cho lòng trung tín với Đức Chúa Giêsu Kitô, giống như các tín hữu Kitô
tiên khởi của thời Giáo Hội sơ khai.
Một hôm các binh lính bất ngờ đột nhập vào một
căn nhà nơi một gia đình Công Giáo đang tụ họp để cùng nhau đọc kinh cầu nguyện.
Các binh sĩ tàn bạo thẳng tay giết chết mọi người không trừ ai: từ cha mẹ đến
con cái. Thế nhưng không ai nhận ra là trong cơn hỗn loạn đã có một cậu bé
nhanh chân lẻn ra ngoài trốn thoát.
Cậu bé mới khoảng 7 tuổi và vô cùng hoảng sợ. Cậu
đâm đầu chạy thẳng đến nơi mà mẹ cậu vẫn mang cậu đến đó vào mỗi Chúa Nhật để
lén lút tham dự Thánh Lễ. Đó là một căn phòng nhỏ bên trên phủ rơm và đi vào bằng
cánh cửa sập. Cậu bé nhớ lại lời mẹ thường nói đi nói lại với mình rằng:
Bé cưng của mẹ, con hãy nhớ rằng Đức Mẹ dịu hiền
của Đức Chúa Giêsu cũng là Mẹ thật của chúng ta và yêu thương chúng ta vô ngần.
Con sẽ luôn luôn gặp Đức Mẹ ở gần cánh cửa Nhà Tạm nơi Đức Chúa Giêsu Thánh Thể
ẩn mình. Khi có bất cứ điều gì con hãy thân thưa cùng Đức Mẹ!
Thế là cậu bé bắt đầu nhìn quanh quất từ phải
sang trái để xem Đức Mẹ của Đức Chúa Giêsu có đó không. Nhưng cậu bé không
trông thấy ai hết. Cậu bé thầm nghĩ:
Không có Đức Mẹ! Vậy mà Má nói là Đức Mẹ luôn
có mặt ở đó. Hay là Đức Mẹ cũng vào trong Nhà Tạm với Đức Chúa Giêsu rồi. Mình
sẽ gõ thử xem sao.
Cậu bé đưa tay gõ cửa Nhà Tạm. Nhưng không có
tiếng trả lời. Cậu bé liền khóc vì cảm thấy cô đơn và bị bỏ rơi. Bỗng chốc từ
trong luồng ánh sáng thiên quốc cậu bé trông thấy một Bà tuyệt đẹp. Bà cất tiếng
êm ái nói với cậu bé:
Con có muốn đến với Bà không? Bà mang con đến với
Má con với Ba con và các anh chị của con!
Gương mặt cậu bé bừng sáng và cậu chạy thẳng
gieo vào vòng tay của Bà Đẹp.
Cũng chính vào lúc đó bọn lính hung dữ ập vào
căn phòng nhỏ và trông thấy cậu bé nằm dài dưới đất với đôi tay chắp trước ngực.
Họ la hét ra lệnh cho cậu bé phải đứng lên. Nhưng cậu bé không trả lời vẫn nằm
im bất động. Họ tưởng cậu bé đang ngủ nên tàn bạo hất vào người cậu bé. Vẫn
không có phản ứng.
Thì ra cậu bé đang ngủ giấc ngủ thần tiên vĩnh
cửu. Bởi vì, Đức Mẹ Maria đã đưa cậu bé về Trời!
Câu chuyện thứ hai mang một nét đẹp khác liên quan đến Đức
Thánh Giáo Hoàng Gioan XXIII (1958-1963).
Đức Thánh Cha Gioan XXIII cũng viết trong Nhật Ký: Việc xưng
tội nên được chuẩn bị kỹ lưỡng, được xưng hàng tuần vào ngày thứ sáu hoặc ngày
thứ bảy, là một nền tảng vững chắc cho hành trình tiến về đường trọn lành. Nó
cũng giúp có một cái nhìn thanh thản và khuyến khích có thói quen tốt lành chuẩn
bị sẵn sàng chết vào bất cứ giờ nào và lúc nào trong ngày. Đây chính là niềm
thanh thản của tôi và cũng chính điều này khiến tôi sẵn sàng ra đi trình diện
trước tòa Chúa vào bất cứ khi nào Ngài ra hiệu cho tôi. Theo tôi thì hình như
đây là dấu hiệu tin cẩn và yêu thương mà Đức Chúa Giêsu dành cho tôi, để tôi được
tuyển chọn làm đại diện của Người dưới đất. Đó là điểm tột cùng lòng thương xót
của Người. Vì thế tôi giữ mình trong tư thế tiến bước về với Người, y như thể
Người đang chờ đợi ôm chặt tôi trong vòng tay Người.
... ”Cứ tin tưởng vào Chúa và làm điều thiện, thì sẽ được ở
trong đất nước và sống yên hàn. Hãy lấy Chúa làm niềm vui của bạn, Người sẽ cho
được phỉ chí toại lòng. Hãy ký thác đường đời cho Chúa, tin tưởng vào Người,
Người sẽ ra tay. Chính nghĩa bạn, Chúa sẽ làm rực rỡ tựa bình minh, công lý bạn,
Người sẽ cho huy hoàng như chính ngọ. Hãy lặng thinh trước mặt Chúa và đợi
trông Người. Bạn chẳng nên nổi giận với kẻ được thành công hay với người xảo
trá... Chúa giúp con người bước đi vững chãi, ưa chuộng đường lối họ dõi theo.
Dù họ có vấp cũng không ngã gục, bởi vì đã có Chúa cầm tay. Từ nhỏ dại tới nay
tôi già cả, chưa thấy người công chính bị bỏ rơi, hoặc dòng giống phải ăn mày
thiên hạ. Ngày ngày họ thông cảm và cho mượn cho vay, dòng giống mai sau hưởng
phúc lành. Hãy làm lành lánh dữ, bạn sẽ được một nơi ở muôn đời. Bởi vì Chúa
yêu thích điều chính trực, chẳng bỏ rơi những bậc hiếu trung... Miệng người
công chính niệm lẽ khôn ngoan, và lưỡi họ nói lên điều chính trực. Luật Thiên
Chúa, họ ghi tạc trong lòng, bước chân đi không hề lảo đảo” (Thánh Vịnh
37(36),3-7/23-28/30-31).
(”La Mia Messa”, volume II, 1 Aprile - 30
Giugno, Anno VIII/A - 2014, Casa Mariana Editrice, trang 383-384/419-420)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt