Mỗi một phận người đều có cái riêng của mình và rồi mỗi người có một
hoàn cảnh, mỗi người có một nỗi niềm riêng chẳng ai giống ai cả. Với thân phận
của căn bệnh AIDS cũng thế, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một nỗi đau chẳng
ai giống ai : người thì lây qua người tình, người thì lây qua tiêm chích, người
thì rủi ro do nghề nghiệp ... Để rồi mỗi một trường hợp ấy khi ta tiếp xúc, ta
nghe họ tâm sự ta mới thấu hiểu được hoàn cảnh mà họ nhiễm bệnh. Khi ta lắng
nghe thì ta mới thấu hiểu được nỗi đau của họ. Đừng vội kết án những người đã cầm
án tử trong tay. Phải tìm hiểu để thấu hiểu nỗi đau của từng người.
Vội vã:
... Em là người miền Tây lên Sài Gòn lập nghiệp. Mới quen nhau được
3 tháng, em vội vã tiến đến hôn nhân. Chồng em là tài xế xe tải đường dài. Sau
khi cưới nhau được hơn năm, chồng em đã vội vã “ra đi”. Gia đình chồng hoàn
toàn bưng bít nguyên nhân mà anh qua đời, gia đình chồng đã giấu hồ sơ bệnh án
của chồng em. Sau đó một thời gian thấy sức khoẻ sa sút, em đi xét nghiệm mới
biết mình nhiễm căn bệnh của thế kỷ !!!
Em trần tình với tôi một lời muộn màng: Vì em vội vã quá ! mới quen
3 tháng mà em đã quyết định.
Em trách gia đình sao không báo cho em biết mà lại cứ giấu em mãi.
Tôi chỉ kịp khuyên em hãy bỏ qua tất cả ngay cả người chồng vắn số của mình,
hãy đón nhận nỗi đau và hãy cố vươn vai lên mà sống. Chợt nhìn câu danh ngôn
treo trên tường “Khi đời xô bạn xuống thì bạn hãy ngẩng đầu lên”. Và tôi đọc lại
cho em câu danh ngôn ấy. Hãy cố lên em !
Vâng ! Đời, người có xô bạn xuống đi chăng nữa nhưng vẫn còn ai đó,
vẫn còn một tấm lòng nào đó kéo bạn lên qua bàn tay của các nữ tu, của những
tình nguyện viên.
Tôi chẳng trách em, tôi chỉ thầm trách những mối tình chóng vánh mà
ngày nay nhiều và nhiều bạn trẻ đã quá vội vã để rồi phải gánh chịu những hậu
quả khôn lường.
Không chỉ có em và còn mà còn rất nhiều bạn trẻ vội vã quyết định đời
mình một cách chóng vánh không ngờ. Ước gì em là vết xe đổ cho các bạn trẻ “yêu
cuồng sống vội”, ước gì em là bài học quý giá cho các bạn đồng trang lứa về quyết
định đời mình.
Thiếu hiểu biết:
Em nằm ở Trung tâm AIDS giai đoạn cuối với thân hình tiều tuỵ, mắt
em thâm lại vì chẳng hiểu tại sao hai hàng lệ cứ mãi tràn mi ...
Hỏi ra thì em nói gia đình ở Kiên Giang, hai vợ chồng cưới nhau được
8 năm. Chồng lên Sài Gòn phụ hồ... em ở nhà quê làm việc đồng áng đắp đổi qua
ngày... Đến nay được tất cả 3 người con: đứa lớn 7 tuổi, đứa kế 5 tuổi, đứa nhỏ
một tuổi rưỡi.
Chẳng hiểu sao chúng cứ gầy còm, ốm yếu. Em mới mang chúng đi xét
nghiệm. Kết quả xét nghiệm đã làm suy sụp gia đình, họ hàng hai bên nội ngoại.
Ba đứa trẻ bị nhiễm AIDS cả. Ba đứa trẻ nhiễm thì chắc chắn cha mẹ chúng cũng
nhiễm thôi. Và rồi em cùng chồng đi xét nghiệm thì cũng phát hiện ra bị nhiễm!!!
Thế là gia đình của em có 5 thành viên thì 5 thành viên là nạn nhân
của Aids. Em kể xong thì hai hàng nước mắt lại cứ trào ra. Đau quá! Lòng dạ chẳng còn lời nào để an ủi nỗi đau của em.
Tôi cũng chẳng dám trách em, trách chồng em. Chỉ cảm thấy đau cho sự
thiếu hiểu biết của em và chồng. Ngày nay trước khi đi đến hôn nhân thường hay
kiểm tra sức khoẻ thì sẽ biết được sức khoẻ. Nếu như chồng em và em kiểm tra
thì đâu có xảy ra cớ sự như ngày hôm nay. Năm người đã cầm án tử quá sớm.
Và dường như không chỉ có em, hiện giờ còn nhiều và nhiều người chỉ
vì thiếu hiểu biết để rồi nhìn đời mình trôi xuống vực thẳm mà đôi bàn tay phải
buông xuôi.
Trách đời, trách người hay trách em. Tôi chẳng dám trách ai cả, có
chăng thì thương nhiều hơn là trách.
Chia tay em mà lòng cứ mãi ngậm ngùi, chẳng còn nỗi đau nào tột
cùng bằng nỗi đau của em và gia đình đang gánh chịu.
Trả thù đời:
Em sinh ra và lớn lên trong một gia đình bất hạnh. Em bước vào đời
cũng trong tủi nhục và bất hạnh. Người tình ăn chơi trác táng đã để lại cho em
di chứng của căn bệnh thế kỷ. Lẽ ra em đón nhận nó như một biến cố không may
cho cuộc đời. Vậy mà em đã trả thù, em đã trả thù cánh đàn ông bạc tình bạc
nghĩa.
Kết quả là hơn ba chục thanh niên đã lây bệnh do em truyền sang.
Hơn ba chục ấy đau đớn thay thì hơn một nửa là học sinh cấp II của một trường
Trung Học Cao Su nọ...
Em đã ra đi khỏi đời này nhưng em đã để lại cho cuộc đời này quá
nhiều đau thương và tổn thất.
Tại sao em lại trả thù như thế?
Tại sao hơn ba chục con người đã liều mình đánh đổi cuộc chơi chóng
vánh để mang trong mình án tử.
Tất cả là nỗi đau, nỗi đau tột cùng của tôi, của bạn và của người.
Ước gì ta bớt vội vã, đừng thiếu hiểu biết và không trả thù đời để
đời bớt đau hơn.
Anmai, CSsR.