BÀI HÁT: CON SẼ BƯỚC LÊN
“Từ
bụi tro Chúa nâng con lên hàng khanh tướng. Rày về sau
khắp nơi khen con thật vinh phúc.”
Lời
ca trên đây vẫn rất ấm trong lòng người. Tiếng nhạc
vẫn rạo rực trong giáo đường ngày thụ phong linh mục.
Lời đẹp, ý cao sang. Làm sao mà qua lời kinh truyền phép,
có Chúa hiện diện nơi bánh miến? Tôi chỉ có thể sống
đời linh mục chứ chẳng hiểu được ơn gọi linh mục
bằng phân tích của trí tuệ. Ơn gọi linh mục là một
huyền nhiệm.
Chức
vụ tư tế chỉ ai được chọn mới được lãnh nhận
(1Sam 16:1-13, Yn 15:16). “Không ai được tự hãnh
huống về vinh dự ấy, nhưng phải được Thiên Chúa kêu
gọi, như Aaron thưở xưa” (Heb 5:4). Chẳng có ý
muốn trần thế nào ban tặng được thiên chức linh mục.
Bởi đó, bài hát đã gọi ơn linh mục là rất quý. Lời
ca thật đẹp và cũng thật đúng. Ngày tôi bước lên
lãnh nhận thiên chức đó, hồn tôi cũng hân hoan vô
lượng. Đức mến gọi tôi tới nhủ rằng tôi là người
được chọn. Đức tin bảo rằng lối tôi vào đời rất
huyền diệu.
Ngày
thụ phong linh mục không phải chỉ là mơ ước trong hồn
người lãnh nhận đã kết trái, mà là kết trái của mơ
ước nơi bao nhiêu con tim. Những con tim nhìn về tương
lai đợi trông mùa hoa thơm quý sẽ nở trên đường linh
mục. Lời ca nói đến kẻ được chọn là một hồng ân.
Thế nhưng, trong hai lời ca, chỉ có lời ca thứ nhất: “Từ
bụi tro Chúa nâng con lên hàng khanh tướng” là
lúc nào cũng đúng. Chúa không lấy lại ơn gọi Chúa đã
ban tặng.
Lời
ca thứ hai:“Rày về sau khắp nơi khen con thật
vinh phúc” không phải lúc nàp cũng đúng. Có linh mục
chỉ sau một bình minh không dài, màu áo dòng bạc phai. Và
lời ca kia trở thành sầu muộn. Có đời linh mục là
tiếng thở dài của người bên cạnh và của chính mình.
Giáo dân không còn bảo tôi là người vinh phúc nữa. Nơi
họ là nỗi chán. Tôi đi vào chiều tắt nắng.
Ngày
Hạnh Phúc Nhất?
Ngày
đứng trước bàn thánh có phải là ngày hạnh phúc nhất
trong đời một linh mục? Một trời mới, một đất mới
mở ra, vì thế, người ta thường bảo ngày thụ phong
linh mục là ngày hạnh phúc nhất, đẹp nhất.
Nhưng
thời gian trôi. Những bó hoa “Ngày vui nhất” đó
tàn theo một chiều ngắn. Căn phòng trở lại êm vắng.
Và rồi, cũng với thời gian, căn phòng từ êm vắng có
thể trở thành vắng mà không còn êm đềm. Người ta
cũng thường lấy ngày cưới của hôn nhân mà so sánh với
ngày linh mục. Trong ngày cưới, không phải chỉ có tình
yêu giữa hai người yêu nhau, mà tiếng pháo của bao nhiêu
thân thương khác chung quanh họ, anh em, bạn bè cũng nổ
vang chung vui với họ.
Nhưng
tiếng pháo cũng sẽ im. Người sẽ xa. Tà áo cưới lãng
quên trong bận rộn. Hình kỷ niệm mờ phai dần với tuổi
đời. Một ngày nào đó nhìn lại tấm hình xa xưa mà ngỡ
như chuyện thần tiên. Có khi những khắc khoải muộn
phiền trong đời sống hôn nhân làm họ nhìn những kỷ
niệm cũ mà mơ hồ như chuyện không thực. Vì thế, họ
thường gọi chỉ có ngày hôn lễ là đẹp nhất trong
đời.
Ngày
hôn nhân hay ngày linh mục cũng có những giống nhau. Lãnh
ơn gọi cho một giao ước thì hôn nhân hay linh mục cũng
thế. Ngày khởi hành lời đoan hứa thì hôn nhân hay linh
mục cũng là khởi hành bằng tình yêu.
Rồi
lại cũng ngày nào đó, mười lăm năm sau, hai mươi năm
sau, có thể là cánh thư, có thể là tấm thiệp gởi đến
chúc mừng. “Cầu chúc tình yêu của hai người
nồng nàn như ngày mới cưới nhau.” Họ nhắc
nhau nhớ kỷ niệm năm xưa và chúc cho nhau một hành trình
thật dài, tình yêu vẫn đẹp như ngày ban đầu. Ngày xưa
dấu ái ấy đẹp quá. Họ nhớ mãi ngày mà không có lần
thứ hai trong đời. Linh mục cũng vậy thôi: “Xin
cho Cha dâng lễ sốt sắng như ngày Cha dâng lễ mở
tay.” Một lời chúc mừng mà trong đó vô tình có
nuối tiếc.
Vào
ngày kỷ niệm thụ phong linh mục, tôi nhận được cánh
thiệp chúc mừng. Từ xa có người nhắc nhở cho ngày
trọng đại thưở xưa. Cái ngày đẹp ấy còn ghi dấu
trong hồn người thân. Và hôm nay, người ấy nguyện xin
cho đời linh mục của tôi mãi mãi “đẹp như
ngày ban đầu”.
Trong
lời chúc ấy có lo âu nếu hôm nay tôi không còn thiết
tha như thưở đầu tiên. Lời chúc ấy đến từ cảm
nghiệm của cuộc sống thực, vì trong cuộc sống cho thấy
với thời gian, cung đàn nào rồi cũng có thể phôi pha.
Sau
bao năm sống đời linh mục, bao nhiêu lần dâng lễ, mà
nay chỉ mong sao cho được như ngày ban đầu thôi. Trong
hôn nhân, tình yêu những ngỡ rằng như dòng sông sau bao
nhiêu khúc quanh, ngang miền gian khổ mà đi thì nay vận
điệu phải là trường ca, ấy thế mà lời cầu chúc
cũng chỉ mong sao cho hôn nhân của họ được đẹp ngày
đầu thôi.
Những
lời chúc mừng ấy là phản xạ rất trung thực của đời
sống thực tế hôm nay. Ước mơ được như ngày đầu có
nghĩa là sợ rằng đã xa hạnh phúc ban đầu ấy rồi.
Ngày xưa dâng lễ sốt sắng, bây giờ phôi pha. Ngày xưa
hôn nhân hạnh phúc, bây giờ chán chường.
Linh
mục hay hôn nhân mà nhìn những ngày tương lai không thể
hạnh phúc như ngày đầu được thì trong hạnh phúc của
những ngày đầu ấy đã là hàm số chứa đựng nuối
tiếc đang đến rồi.
Ngày
hôn lễ chỉ là khởi điểm của những ngày hạnh phúc
hơn về sau. Họ không mừng ngày hôn lễ như ngày đích
điểm tận cùng đã tới. Ngày ấy chỉ là vết than hồng
cho ngọn pháo bông ngày mai. Ngày thụ phong linh mục cũng
vậy. Những nghi lễ, chúc mừng chỉ là phụ thuộc cho
một hành trình nột tâm mà hôm nay lối ngõ mới chợt
mở. Nếu không săn sóc sự thật này, chao đảo dưới
chân ngày thụ phong linh mục và hôn nhân sẽ đưa những
hoang vắng đến.
Ngày
thụ phong linh mục hay hôn lễ là ngày tình yêu lên đường.
Tình yêu như những hạt lúa, đi tới đâu làm thửa đất
thành ruộng mạ tới đó. Hành trình tình yêu ấy càng
dài thì người mang tình yêu ấy càng hạnh phúc.
Lúa
vàng không có ở chân bàn thờ trong ngày thụ phong linh
mục. Cánh đồng lên màu, mùa gặt chỉ đến sau những
ngày lao tác. Ngày thụ phong linh mục là tấm phên cửa sổ
mở ra cho thấy những huyền nhiệm hạnh phúc khác đang
đến. Huyền nhiệm hạnh phúc ấy là những ngày truyền
giáo, có thể là xuôi ngược như Phanxicô, có thể là
trong chiêm niệm trầm lắng mà tha thiết như Têrêsa. Đó
là những chiều mỏi mệt mà không từ chối ban bí tích
giải tội cho một linh hồn đang gõ cửa. Đó là những
ngày hối hả mà vẫn tha thiết với bí tích Thánh Thể,
sốt sắng cho giờ dâng lễ.
Ngày
làm linh mục là ngày dâng lễ thứ nhất. Như thế, sẽ
có hàng ngàn thánh lễ sắp xếp theo thời gian. Nhưng
thánh lễ nào cũng phải là thánh lễ “mở tay”. Tân
linh mục không chỉ dâng lễ “mở tay” một lần. Thánh
lễ nào cũng mới. Thánh lễ nào cũng linh thiêng mầu
nhiệm. Trên thập giá, tay Đức Kitô lúc nào cũng giang
rộng. Mở tay để nắm lấy tay người, và để người
nắm tay mình. Đường về nhà Chúa là đường Hiệp Nhất.
Khi bàn tay nắm lại là dấu chỉ của thách đố, tranh
đấu, chỉ thị, ra lệnh quyền uy. Những thánh lễ không
“mở tay” là thánh lễ không có ơn cứu độ.
Nếu
linh mục không thể chỉ có một thánh lễ “mở tay”,
mà là suốt đời, thì có phải đường hôn nhân cũng là
như thế, không thể chỉ có một ngày cưới mà sáng nào
cũng là hôn lễ.
Lạy
Chúa, sáng mai con dâng lễ trong nhà nguyện nhỏ không
trang trọng như ngày con dâng lễ “mở tay”. Nhưng giữa
con và Chúa vẫn là thánh lễ rất đặc biệt.
Bánh
thánh không bao giờ cũ.
Xin
cho con chút linh hồn nghệ sĩ để thấy không buổi chiều
nào có hai màu mây giống nhau. Mỗi bình minh là một độc
đáo. Thì, mỗi thánh lễ là một ơn cứu độ khác biệt
quý giá.
Xin
cho con ngày thụ phong linh mục của con, trước mặt Chúa
và trước mơ ước của con sẽ không phải là ngày đẹp
nhất để rồi xuống dần. Những ngày con đang sống,
những ngày đang tới với con phải là những ngày đẹp
hơn và hạnh phúc hơn, vì lòng thương xót của Chúa cứ
theo thời gian mà ban xuống cho con cơ mà.
LM.
Nguyễn Tầm Thường, S.J.