Có anh chàng trai chẳng hề tin hay nghĩ tưởng
gì đến Chúa. Chàng cũng làm ngơ các thánh lễ hằng tuần. Vợ chàng trái lại rất
sùng đạo. Nàng cố gắng nuôi dạy con cái thấm nhuần lòng tin vào Chúa, mặc kệ những
lời xỏ xiên của người chồng cứng lòng.
Đêm vọng Giáng Sinh, khi nghe vợ con ngỏ ý mời
mình đi dự lễ đêm, chàng càu nhàu: “Vô nghĩa! Việc gì Thiên Chúa lại phải hạ
mình đến nỗi trở thành phàm nhân sống đời khổ sở như thế! Nghe như chuyện khôi
hài!”
Vợ con đi rồi, chàng ở nhà một mình. Qua khung cửa
sổ, chàng thấy những mảng tuyết đang đổ xuống theo từng đợt gió giật. Nhìn ra
khoảnh sân, chàng thấy cả một bầy ngỗng trời ở đâu kéo tới. Chắc hẳn, trên đường
xuôi nam, bọn ngỗng gặp bão thành ra lưu lạc chốn này. Chúng như mất hướng, bay
lòng vòng quanh quẩn, chắc đang tìm thức ăn và chỗ nào đó kín khuất để tá túc.
Chàng bỗng động lòng, nghĩ đến dãy trại sau nhà, nơi được coi là ấm cúng và yên
ổn cho chúng tạm trú qua đêm chờ cơn bão tan. Nghĩ thế, chàng mò ra phía sau
nhà, đến đầu dãy trại, mở toang cánh cửa lớn ra như để đón chào đàn ngỗng lưu lạc.
Thế nhưng, dường như mắt chúng ra như mù loà, không hề nhìn thấy cánh cửa trại
đã mở toang hoác, càng không hề biết đến hảo ý của chàng. Chúng cứ tiếp tục bay
nhảy vô định, lại chạm vào khung kính, và đụng vào hàng giậu thưa. Càng cố làm
cho chúng chú ý đến mình, thì chúng lại càng tỏ ra hoảng sợ chàng, và tản ra xa
hơn. Càng cố lùa chúng hướng về phía cửa trại thì chúng lại càng đi sang hướng
khác. Thì ra chúng vẫn sợ chàng, vẫn không dám theo chàng, bởi vì chàng đâu phải
đồng loại của chúng đâu. Nghĩ thế rồi, chàng bước vào trại, ôm lấy một con ngỗng
đang nuôi trong trại, mang ra nhử nhử rồi thả chung với đàn ngỗng trời. Con ngỗng
của chàng đã quen thuộc với đường đi lối về, liền lăm lăm đi trở vào cổng trại
để trốn giá lạnh mùa đông. Thế là từng con ngỗng trời nối đuôi theo nó, đi dần
vào bên trong trại, ấm áp và an toàn.
Như chợt nhận ra điều gì đó, chàng suy nghĩ về
lời mình đã càu nhàu với vợ: “Việc gì Thiên Chúa lại phải hạ mình đến nỗi trở
thành phàm nhân sống đời khổ sở như thế!”. Rồi chàng bỗng thấy đây không còn là
chuyện khôi hài nữa. Lần đầu tiên trong đời, chàng hiểu ý nghĩa của ngày Lễ
Giáng Sinh.
Ngoài trời, bão tuyết đã ngừng, và gió đã lặng.
Trong tâm tư chàng, cơn bão hoài nghi cũng biến tan. Có một chút yên lành len lỏi
vào tâm hồn chàng. Bỗng dưng, chàng quỳ gối xuống, chắp đôi tay lại. Lời kinh từ
thuở tấm bé mà chàng đã được học bỗng nhiên khe khẽ rung trên bờ môi: “Con cám
ơn Đức Chúa Trời… đã cho Ngôi Hai xuống thế làm người, chịu nạn chịu chết vì
con…”.
Thiên Chúa làm người để cho con người làm con
Thiên Chúa. Chúa cúi xuống thân phận loài người để dẫn loài người về bến bờ
bình yên là hạnh phúc Nước Trời. Đàn ngỗng cần lắm một con ngỗng quen thuộc đường
đi lối về mới có thể dẫn cả đàn thoát giông bão hiểm nguy. Ngôi Hai Thiên Chúa
đã từ trời xuống trần, thế nên, chỉ mình Ngài mới có thể dẫn con người về với
trời cao. Cũng như chiếc phi cơ phải hạ cánh thì mới đưa hành khách bay bổng
lên trời. Không có sự xuống thế của Ngôi Hai Thiên Chúa thì không có cuộc về trời
của con người.
Nhưng đâu là dấu chỉ về Con Thiên Chúa làm người?
Làm sao con người có thể nhận ra đâu là Thiên Chúa qua thân phận con người? Năm
xưa, các mục đồng đã nhờ thiên thần loan báo mà biết Con Thiên Chúa hạ sinh. Ba
vua từ phương đông đã nhờ ánh sao dẫn đường để tới bái kiến Vua Trời giáng
sinh. Chúa Giê-su đã nhờ Gioan để dọn đường và giới thiệu khi người đến.
Thiên Chúa đã làm người và ở cùng chúng ta.
Ngài đang cần chúng ta là những mục đồng loan tin Chúa cứu thế hạ sinh. Ngài
đang cần niềm tin của chúng ta phải tỏa sáng như ánh sao dẫn lối tha nhân đến với
Chúa. Ước mong niềm vui giáng sinh được lan tỏa đến mọi người và mọi nhà nhờ
vào ánh sáng niềm tin của chúng ta. Một niềm tin được tỏa sáng qua đời sống
thanh thoát khỏi những đam mê tội lỗi, những trào lưu tục hóa đang thống trị thế
giới. Một niềm tin trung kiên để từ khước những bổng lộc trần gian để sống
trung tín với giới luật của Chúa. Một niềm tin sắt son để luôn lắng nghe và thực
thi lời Chúa trong cuộc sống.
Chính nhờ đức tin ấy,lối sống đạo ấy mà chúng
ta trở thành ánh sao dẫn lối cho muôn dân tìm gặp và tôn thờ Chúa. Amen
Lm. Jos Tạ Duy Tuyền