Biết yêu em rồi tôi biết
tương tư
Ngày nào biết mong chờ,
Biết rộn rã buồn vui đợi em
dưới mưa...
Ôi biết đem tin này,
Vắng như lòng giấy, tình
yêu lấp đầy
Rồi biết quên câu cười,
Biết cho đôi dòng lệ rơi.
Tình yêu đã trở lại,
Đôi mắt đêm ngày vơi hết đọa
đầy
Tà áo em phơi bầy,
Ngón tay em dài, tiếng yêu
không lời.
Ngày nào lòng tôi đã
Biết vui biết buồn, ôm mối
tương tư
Ngày nào cánh Thiên Đường
Đã mở hé tình yêu là trái
táo thơm.
Tôi ghé răng cắn vào
Miệng môi ngọt đắng, tình
yêu cuối đường
Là trối trăn cuối cùng,
Giấc mơ não nùng vội tan...
Chìm mình trong tiếng hát
du dương của Khánh Hà trong bài “Bao Giờ Biết Tương Tư” của nhạc sĩ Phạm Duy,
thơ Ngọc Chánh, tôi liên tưởng đến hình ảnh một chàng trai mới lớn mặt điểm những
cọng râu lún phún xen lẫn những hạt mụn trứng cá đó đây, đang ngày đêm sốt ruột
đi ra rồi lại đi vào, lòng cứ ngong ngóng chờ đợi một bóng hồng xuất hiện trong
cuộc đời. Cậu bé tuổi mới lớn này hẳn chưa biết yêu là gì, nhưng có lẽ cậu đã
được nghe nói nhiều về tình yêu, đề tài muôn thưở của con người, nên lòng mới
háo hức rộn ràng đến thế. Cũng có lẽ chờ đợi khá lâu nên cậu mới bồn chồn sốt
ruột thốt lên “bao giờ biết tương tư?” Là ngày nào, tháng nào? Ai có thể cho
tôi biết “ ngày nào..., biết yêu em rồi tôi biết tương tư. Ngày nào biết mong
chờ,” Hôm nay hay ngày mai? Lòng háo hức trước ngưỡng cửa tình yêu của cậu bé
dù chưa biết bóng hình đó là ai bỗng làm tim tôi xao xuyến ngẫm đến thái độ của
mình trước tình yêu của một người - người đã dám chết vì tôi - Thiên Chúa Tình
Yêu.
Là môn đệ của Ngài, được dạy
dỗ về bổn phận phải yêu mến Ngài trên hết mọi sự nhưng chưa bao giờ tôi yêu mến
Chúa như Chúa đáng được yêu. Ừ nhỉ, sao tôi không có được cái tâm tình háo hức
rộn ràng như cậu bé mới lớn kia? Tình yêu không thể cưỡng bức, không thể ép
lòng mình phải yêu ai cho dù đó là bổn phận. Chưa yêu mến Ngài cho đủ, đó không
phải là cái lỗi, nhưng cái thiếu sót của tôi so với cậu bé mới lớn trong “Bao
Giờ Biết Tương Tư” là chưa bao giờ tôi xin để được tương tư Ngài, xin để được
“biết mong chờ”, để được “rộn rã buồn vui”, để được cùng đau khổ và hạnh phúc với
Đấng đã chết cho tôi được sống để yêu. Với Thiên Chúa, tôi xin xỏ nhiều thứ
nhưng chưa một lần xin được yêu chính Chúa. Phải chăng đó là một sự hời hợt vô
tình hay sự cố ý chấp nhận tình trạng vô cảm với tình yêu Thiên Chúa? Cậu bé biết
yêu là đau khổ, yêu sẽ làm cậu “biết quên câu cười, biết cho đôi dòng lệ rơi…”
Biết thế, nhưng cậu vẫn chấp nhận, chờ đợi và cuối cùng là mạnh dạn “ghé răng cắn
vào”… Còn tôi, biết yêu Chúa sẽ thêm nhiều thử thách gian nan trên đường đời vốn
đã đầy chông gai, hẹn hò với Ngài sẽ phải đi trên con đường hẹp, và còn nhiều
những khó khăn khác nữa mà Ngài đã “dại dột” báo trước… Thế nên… tôi đành câm
nín! Tôi chấp nhận chọn “lỗ hơn khổ” trong khi cậu bé lại mạnh dạn chọn“thà khổ
hơn lỗ”. Lòng tôi chùng xuống, thấy mắc cở với mình và ngại ngùng với Chúa khi
lời nhạc thấm vào da thịt gói ghém tâm tình da diết mong muốn được tương tư của
chú bé con.
Rồi một ngày có lẽ cậu bé
đã biết yêu là gì, cái ngày mà lòng cậu đã “biết vui, biết buồn, ôm mối tương
tư” là ngày cậu thấy “cánh Thiên Đường đã mở hé” để chợt nhận ra rằng “tình yêu
là trái táo thơm”. Tình yêu là Thiên Đường! Một Thiên Đường tạm bợ ở dương thế
cũng đủ làm cậu bé ngất ngây. Vậy sao một Thiên Đường vĩnh cửu lại không đủ sức
quyến rũ tôi? “Trái táo thơm” đã cho cậu bé “miệng môi ngọt đắng”, tình yêu
không chỉ có vị đắng mà còn có chất ngọt, không chỉ có đau khổ mà còn có hương
thơm hạnh phúc.
Vậy sao tôi cứ sợ hãi tình
yêu của Thiên Chúa để không chấp nhận Ngài trong cuộc đời? Sao tôi không xin để
được tương tư Ngài? Tình yêu đã làm cậu “Đôi mắt đêm ngày vơi hết đọa đầy”, cho
dù cặp mắt đó từ nay sẽ “cho đôi dòng lệ rơi…” Tình yêu đã chắp cánh cho cậu bé
bay cao chỉ để lại lời “trối trăn cuối cùng, Giấc mơ não nùng vợi tan...”
Trong lời “trối trăn cuối
cùng” đó không thấy nói cậu bé hối hận vì đã biết yêu và tương tư! Vậy sao tôi
cứ còn chần chừ?
Chúa ơi, xin cho con một lần
“miệng môi ngọt đắng” tình yêu với Ngài để thêm mạnh dạn“ghé răng cắn vào”
“trái táo thơm” của Chúa. Trái táo xưa đã đẩy con người ra khỏi Vườn Địa Đàng
thì trái táo ngày nay giúp con tìm lại hương vị Thiên Đường ngày xưa ấy. Xin
cho mắt con một lần được nhìn thấy “cánh Thiên Đường đã mở hé” nơi cuối chân trời
để giúp con can đảm xin cho được biết tương tư Chúa cho dù đôi môi sẽ “biết
quên câu cười”, cặp mắt sẽ “biết cho đôi dòng lệ rơi”. Amen!