Một ngày kia, trong sự buồn
sầu, các Thiên Thần thưa với Thiên Chúa: Nhân loại ngày nay hầu như đã quên hẳn
sự cầu nguyện.
Cố vấn của Thiên Quốc liền
hỏi các Thiên Thần nguyên do tại sao. Các Thiên Thần lần lượt trình bày: Nhân
loại biết họ thiếu sót trong vấn đề cầu nguyện và cũng thường hối tiếc về điều
đó. Nhưng họ than là không có thời gian để cầu nguyện.
Nghe vậy, cả triều thần
Thiên Quốc lấy làm sửng sốt vì một ngày dài 24 tiếng đồng hồ mà vẫn còn thiếu.
Họ đề nghị: Để ngăn chặn sự xuống dốc này của nhân loại, chúng ta hãy suy nghĩ
và tìm một giải pháp thích hợp. Thế là cả Thiên Quốc hăng say đưa ra các biện
pháp làm sao giúp nhân loại tránh được đời sống qúa tiện nghi, chạy theo vật chất,
hay trừng phạt thật nặng nề như lũ lụt, v.v... Nhưng có một Thiên Thần lên tiếng:
- Xin Thiên Chúa cho ngày
dài thêm ra một tiếng đồng hồ nữa, xem họ còn than trách không có giờ cho sự cầu
nguyện không?
Đề nghị này cả Thiên Quốc
thấy hay, và Thiên Chúa đã cho ngày dài hơn một tiếng. Giờ thứ 25 này được gọi
là “giờ của Chúa”.
Nhưng trái với sự chờ đợi,
vì vẫn không có nhiều lời cầu nguyện hơn. Các Thiên sứ lại được phái xuống trần
gian để thăm dò tin tức. Sau thời gian rảo bước khắp nơi, các Thiên Thần trở về
Thiên Quốc để báo cáo về tình hình hiện nay của nhân loại.
Một vị kể lại:
Các nhà kinh doanh than vì
thay đổi giờ nên cả tổ chức phải đổi lại, gây ra tốn kém và cần giờ để ổn định
lại. Còn các công đoàn tỏ ra hài lòng vì họ đã đòi hỏi từ lâu điều thêm giờ
này. Và giờ thêm này phải dành cho công nhân nghỉ ngơi. Các chính trị gia và
các nhà trí thức bàn luận rất sôi nổi và kết luận: Không có ai có quyền bắt buộc
người công dân phải làm gì với một giờ nào đó.
Một số người còn đi xa hơn
là khi “ở trên” làm ra giờ 25 đã không hỏi ý kiến “ở dưới”, vì vậy không chấp
nhận được.
Và cứ như thế, hầu như ai
cũng có một lý do để giải thích vì sao không thể dùng một giờ có thêm để cầu
nguyện. Sau cùng có một Thiên Thần kể về một số người. Đó là những người đón nhận
thời giờ được có thêm để tham dự thánh lễ, để phục vụ cho tha nhân và cầu nguyện.
Họ cảm thấy dễ dàng hơn vì có thêm giờ. Nhưng các Thiên Sứ rất ngạc nhiên vì
khám phá ra rằng: những người này cũng là những người khi một ngày còn 24 tiếng,
họ vẫn có đủ thì giờ để cầu nguyện.
Vì vậy trên Thiên Quốc nhận
ra là thời gian không mang lại thêm người cầu nguyện. Sự cầu nguyện là tình
yêu. Lý do con người không cầu nguyện không phải vì không có thời gian, nhưng
là sự liên quan giữa con người với Thiên Chúa bị lãng quên. Nếu có tình yêu thì
dù không có giờ người ta cũng tìm ra giờ cho người mình thương mến.
Và các Thiên Thần xin Thiên
Chúa cho ngày trở lại bình thường.
Một năm với 365 ngày và mỗi
ngày có 24 giờ. Mỗi người chúng ta bắt đầu làm tính cộng trừ nhân chia, xem mỗi
ngày chúng ta dành thời gian cho đời sống cầu nguyện được bao nhiêu. Qua đó
chúng ta biết được sự liên hệ giữa ta với Thiên Chúa như thế nào.
Sưu tầm
************* *************
Lạy Chúa, bước ra đường con
gặp không biết bao nhiêu người.
Họ về, họ đến, họ đi, họ chạy.
Xe hai bánh chạy.
Xe bốn bánh chạy.
Xe cam-nhông chạy.
Cả thành phố chạy.
Các con đường chạy.
Tất cả mọi người chạy.
Họ chạy để khỏi mất thì giờ.
Họ chạy theo thời gian,
Ðể lấy lại thời giờ đã mất,
Ðể lời nhiều thì giờ hơn.
Hết mọi người đều bảo là
không có thì giờ.
Nhưng lạy Chúa, con có thời
giờ.
Con có thì giờ riêng của
con.
Tất cả thời giờ mà Chúa đã
ban cho con,
Những năm tháng của đời sống
con;
Những ngày của năm tháng
con,
Những giờ của ngày sống
con,
Tất cả đều thuộc về con.
Con có phận sự phải dùng nó
cho đầy đủ trong bình tĩnh và yên lặng. Dùng nó cho trọn vẹn, cho tới phút cuối
cùng. Ðể dâng lên cho Chúa hầu Chúa làm lợi cho kẻ khác.
Chiều nay, lạy Chúa, con
không xin Chúa ban cho con thêm thời giờ để làm sự này hay sự khác.
Con chỉ xin Chúa cho con được
ơn này là ơn biết dùng nên thời giờ Chúa ban cho con, để tận tình làm những việc
mà Chúa muốn con làm..
Michel Quoist, Prières