Được sống và được yêu
thương đó là những điều kỳ diệu nhất mà con người có được. Hãy quý trọng những
gì bạn đang có, đừng để đến khi không còn nắm giữ được nó, bạn sẽ thấy hối tiếc.
Câu chuyện tình buồn, nhưng nó lại nhắc cho ta lý do vì sao ta phải sống... để
được yêu thương!
Vào một buổi chiều đẹp trời
chan hòa gió và nắng, chàng trai và cô gái đã vô tình gặp nhau khi đang cùng đi
dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm
nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái tình đến với họ
trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.
Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng
không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô
bờ bến. Có lẽ vì cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường
như đã có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đã quen từ lâu.
Và cũng từ đó, những ngày
tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng
nắm tay ngắm mặt trời mọc, rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái
tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ
không còn cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...
Cuối cùng cũng đến một ngày
chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh tình của họ đã trở nên rất
nguy kịch, không còn khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ còn đếm sự sống bằng từng ngày
từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đình.
Đêm cuối cùng trong bệnh viện,
họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên
những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy trì
liên lạc.
Đó là cách duy nhất để hai
trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để
cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nhìn vào mắt nhau tràn đầy
niềm tin và hy vọng...
Cứ thế, ngày tháng chậm chạp
trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng dòng từng chữ
đối với họ đáng quý biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời
yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái
và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh
phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...
Nhưng rồi ba tháng sau đó,
bệnh tình của cô gái trong phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đã lặng lẽ ra đi,
trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫn đọng lại một nụ cười
mãn nguyện:
"... Nếu phải đối diện
với vận mệnh, đối diện cái chết, em hãy đừng sợ nhé! Hãy đừng lo lắng, đừng sợ
hãi! Bởi vì vẫn còn có anh luôn ở bên em, vẫn còn rất nhiều người thương yêu em
ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn
này. Hãy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng mình sẽ
không bao giờ xa rời...".
Mẹ của cô gái run rẩy cầm
lá thư của chàng trai trên tay cô òa khóc. Bà biết cô đã ra đi rất thanh thản.
Ngày thứ hai sau hôm cô gái mất, mẹ cô phát hiện thấy trong ngăn kéo bàn học của
cô có một tập thư đã dán tem nhưng chưa gửi. Bức thư trên cùng viết: "Gửi
cho mẹ".
Bà run run mở thư, đúng là
nét chữ quen thuộc của con gái: "Mẹ thân yêu của con. Có lẽ đến lúc mẹ nhận
được lá thư này thì con đã đi rất xa rồi. Nhưng con vẫn còn một tâm nguyện chưa
hoàn thành được. Con đã có một lời hẹn ước với một người con trai là con sẽ
cùng anh ấy chiến đấu với bệnh tật và cùng nhau vượt qua những ngày tháng cuối
cùng này. Nhưng con biết con không thể thực hiện được lời hứa đó. Cho nên sau
khi con đi rồi, mẹ hãy thay con tiếp tục gửi những lá thư này cho anh ấy, để
anh ấy có thêm nghị lực mà tiếp tục sống, những lá thư này đối với anh ấy rất
quan trọng, nó sẽ mang lại niềm tin cho anh ấy. Chỉ cần anh ấy biết con còn khỏe,
anh ấy sẽ không từ bỏ con mà ra đi, sẽ còn tiếp tục chiến đấu, tiếp tục sống...".
Nhìn những dòng di thư cuối
cùng của con gái, bà mẹ cô gái đã theo địa chỉ trên lá thư tìm đến nhà chàng
trai. Vừa vào đến nhà, đập vào mắt bà là tấm di ảnh của chàng trai đặt trên bàn
thờ. Trong phút chốc, bà cứ nhìn tấm ảnh đó đứng bất động tê dại.
Một lúc sau, một người phụ
nữ bước ra, khuôn mặt tiều tụy khắc khổ, vẻ đau đớn vẫn chưa xóa hẳn trong ánh
mắt vô hồn của bà, đó là mẹ của chàng trai. Bà cầm ra một tập thư dày đưa cho mẹ
của cô gái: "Đây là những bức thư con trai tôi để lại, nó đã mất cách đây
một tháng. Nhưng nó vẫn nói với tôi nó còn có một người con gái cùng cảnh ngộ
đang đợi thư nó từng ngày, vẫn đang cần nó tiếp thêm nghị lực để tiếp tục sống.
Cho nên những ngày tháng qua, mỗi tuần tôi vẫn thay nó gửi một bức thư đi cho
cô gái đó...".
Nói đến đây, mẹ của chàng
trai lại nức nở òa khóc. Mẹ cô gái hai mắt cũng ướt sũng từ độ nào, bà nhẹ
nhàng tiến lại choàng tay ôm mẹ chàng trai vào lòng, nghẹn ngào nói: "Bà
yên tâm, rồi chúng nó sẽ được gặp nhau trên thiên đường như đúng lời hẹn ước...".
Giêsu ơi, con đã nhỏ lệ
khóc cho cuộc tình buồn của chàng trai với cô gái đoản mệnh, những giọt nước mắt
thương vay khóc mướn cho người mà quên khóc cho chính mình, một kẻ xa lạ với
tình yêu thánh thiêng. Bất hạnh hơn cô gái vì con đã không trân trọng tình yêu
của người đã yêu mình cho đến chết và chết để con được sống. Bất hạnh hơn cô
gái vì con chẳng bao giờ có thời gian để đọc những lá thư tình Giêsu để cho lại
cho con trước khi ra đi. Những trang Kinh Thánh sao mà xa lạ, khô khan, khó hiểu
vì Lời Chúa khó hiểu hay vì con không nâng niu đọc nó như những lá thư tình?
Con không có thời giờ nghiền ngẫm những lá thư tình vì con bận phải “sống” mà
quên đi rằng những cánh thư tình đó mang thêm sức sống mới cho con và dạy con
cách sống trọn vẹn hơn. Lạy Chúa Giêsu, xin cho con siêng năng lần giở những
trang Kinh Thánh như nuốt trọn những lời yêu thương mà Chúa đang muốn nhắn gởi
với con và ước chi, như cô gái, con được chết với những lá thư tình, với những
lời hẹn ước trên tay. Amen!
LTCT