Nữ ca sĩ Madona (nữ hoàng
nhạc pop) đã gửi lên mạng lưới Internet một bức thư trong đó cô tâm sự về những
nỗi nghi ngại và sự thiếu an toàn mà cô phải hứng chịu từng ngày. Madona khẳng
định như sau: "Thật là sai lầm khi cho rằng tôi là một người may mắn".
Sau đây là nguyên văn lời
tâm sự của Madona:
"Mọi người dựng nên một
thế giới màu hồng ảo tưởng rồi nghĩ rằng tôi hẳn là nhân vật chính trong đó.
Cũng đúng thôi, bề nổi cho thấy tôi rất nổi tiếng và giàu có. Tôi kết hôn với một
người đàn ông tài năng và hoàn hảo. Tôi sinh được hai đứa trẻ xinh xắn. Nhưng
đàng sau bề nổi ấy, cuộc sống của tôi rất mong manh, tựa như chỉ một cơn gió thị
phi thoảng qua cũng đủ để làm sụp đổ hoàn toàn. Lúc nào tôi cũng phải phấn đấu
gồng mình để tồn tại. Mọi người bình phẩm về tôi cho nên tôi phải cố gắng, mỗi
lần chuẩn bị cho một cuộc trình diễn tôi phải cố gắng, mỗi lần làm phim với chồng
tôi phải cố gắng, cứ bình thản đi dạo phố tôi cũng phải cố gắng. Dường như chẳng
bao giờ tôi được thả lỏng tâm hồn cũng như cơ thể của mình. Lý do tôi viết thư
này cho các bạn là muốn nhận được sự cảm thông từ phía những người hâm mộ và đồng
thời qua đây tôi cũng muốn chia sẻ kinh nghiệm sống của tôi. Trải qua nhiều
sóng gió, tôi cảm nhận được rằng điều làm ta thanh thản nhất chính là hãy cho
đi chứ đừng bao giờ mong đón nhận lại điều gì. Khi bị tuyệt vọng hoặc bế tắc,
hãy làm điều tốt cho bạn bè và người thân của mình. Ðó chính là liều thuốc hữu hiệu
để xóa tan sự u buồn lo lắng và ám ảnh".
Những lời khuyên thốt ra từ
miệng của một người đã từng trải qua không biết bao nhiêu sóng gió trong cuộc đời
như Madona hẳn có giá trị. Có người khuyên chúng ta hãy quẳng gánh lo đi mà vui
sống. Kỳ thực, dễ gì trút bỏ được gánh lo của cuộc đời.
Cuộc đời của chúng ta chẳng
khác nào một giếng nước. Một giếng nước không còn được người ta đến kín múc nước
sẽ không chóng thì chày trở nên khô cạn. Có biết bao nhiêu mạch nước nhỏ tiếp tế
cho cái giếng, càng múc nước thì nước càng tuôn chảy vào giếng, nếu nước giếng
không còn được múc lên nữa thì mạch nước ắt sẽ bị bịt kín và tắt nghẽn và phần
nước còn lại trong đáy giếng sẽ dần dần bị bốc hơi, và như vậy giếng sẽ khô cạn.
Chúa Giêsu chính là giếng
nước không bao giờ cạn mà Thiên Chúa đã mở ra cho nhân loại. Từ cạnh sườn Ngài
khi bị một người lính La Mã chọc thủng, nước hằng sống đã tuôn trào để xoa dịu
bao nỗi khát khao của con người. Mạch nước có được mở ra để trao ban thì nguồn
nước mới tuôn trào.
Cái chết của Chúa Giêsu là
tuyệt đỉnh của một cuộc đời hướng về tha nhân và tiêu hao vì tha nhân. Ðó cũng
là chân lý về cuộc đời. Càng trao ban, càng dốc cạn, càng được múc lấy càng
tiêu hao, càng mất chính mình con người càng trở nên phong phú, con người càng
trở nên chính mình. Gánh lo của cuộc đời sẽ không tự nhiên mà vơi đi. Nó chỉ có
thể nhẹ bớt khi con người biết ra khỏi bản thân và tìm đến với người khác.
Lạy Chúa, Chúa biết chúng
con đang khao khát sự bình an trong tâm hồn. Xin cho chúng con luôn xác tín rằng
chỉ khi nào chúng con biết ra khỏi bản thân tìm đến với tha nhân và sống cho
tha nhân, chúng con mới có được sự bình an đích thực ấy.
R. Veritas