Cho tôi xem cháu một chút
được không? - Người mẹ trẻ hạnh phúc hỏi. Khi cái gói nhỏ xinh xắn nằm gọn
trong tay mình, người mẹ vén miếng vải để xem khuôn mặt bé xíu kia ra sao, bỗng
cô há hốc vì kinh ngạc. Người bác sĩ vội quay đi và nhìn ra cửa sổ. Đứa bé con
cô không có đôi tai.
Thời gian trôi qua, đứa bé ấy
lớn lên và vẫn có khả năng nghe bình thường, chỉ có điều cơ thể cậu có một thiếu
sót...
Rồi một hôm, đứa bé chạy vội
từ trường về nhà, gục đầu vào lòng mẹ mình khóc nức nở. Trông cậu thảm thương
làm sao! Và cậu tự thốt ra bi kịch của mình:
- Con là... một con quái vật!
Người mẹ hiểu rằng cuộc đời
con trai mình bắt đầu phải trải qua nhiều lần cay đắng như thế.
Cậu bé lớn lên càng lúc
càng tuấn tú và khỏe mạnh, như thể tạo hóa muốn bù lại nỗi bất hạnh của cậu.
Bao bạn bè quý mến cậu. Đáng lẽ cậu được chọn làm lớp trưởng nếu như cậu không
bị khiếm khuyết hình thể duy nhất ấy. Cậu lại rất giỏi văn chương và âm nhạc,
đáng lẽ cậu có thể tiến xa, nếu như...
- Nhưng con vẫn có thể hòa
nhập với người khác được mà - Người mẹ trách nhẹ khi thấy cậu buồn tủi, nhưng
tim bà cũng đau xót chẳng khác gì cậu. Bà thương con biết bao!
- Chẳng lẽ không có cách
nào khác để giúp con tôi sao? - Người cha hỏi vị bác sĩ của gia đình.
- Tôi tin rằng tôi có thể
phẫu thuật ghép vành tai nếu như có người hiến tặng - Ông ta đáp.
Thế rồi gia đình cậu bắt đầu
tìm kiếm người có thể hy sinh cho cậu đôi tai. Riêng chàng trai trong lòng khấp
khởi hy vọng.
Đã hai năm trôi qua mà
không có kết quả gì. Cho đến một hôm, cha cậu bảo:
- Con chuẩn bị đến bệnh viện
làm phẫu thuật. Bố mẹ đã tìm được người hiến tai cho con rồi. Nhưng người ấy bắt
phải giữ bí mật.
Cuộc phẫu thuật thành công
tốt đẹp, và cuộc đời cậu thay đổi từ đó. Cậu như có thêm sức mạnh và lòng tự
tin. Tài năng của cậu đạt đến đỉnh cao, vinh quang của cậu nối tiếp từ trường
phổ thông đến khi cậu học đại học. Sau đó, cậu lập gia đình và bước vào lĩnh vực
ngoại giao.
- Con cần phải biết chứ! -
Cậu thúc ép cha. - Con cần biết ai đã cho con quá nhiều như thế? Nếu không, con
sẽ không thể đền đáp đủ công ơn cho người ta.
- Cha không nghĩ rằng con
có thể đền đáp được cho người đó đâu... nhưng con vẫn chưa được biết, con ạ.
Nhiều năm nữa lại trôi qua,
bí mật sâu kín đó vẫn chưa hề hé mở.
Rồi cái ngày người con trai
mong mỏi cũng đến. Đó là một trong những ngày tối tăm nhất trong cuộc đời cậu.
Ngồi cạnh cha bên thi hài của mẹ, cậu thấy ông nhẹ nhàng đưa tay ra từ từ nâng
mái tóc nâu đỏ dày của bà lên: bà đã không còn đôi tai.
- Mẹ con nói rằng bà rất
vui nếu để tóc dài. - Người cha thì thầm - Mẹ con để tóc như vậy cũng đâu có xấu
đi chút nào, đúng không con?
Người cha đã nói đúng. Vẻ đẹp
thật sự của con người không nằm ở bề ngoài mà là ngay trong chính trái tim của
họ. Điều thật sự đáng giá không phải ở những gì ta có thể nhìn thấy mà là ở những
điều vô hình. Tình yêu thật sự không nằm trong những gì được thể hiện và được
biết đến, mà chính ở những điều làm được mà không ai biết đến.
A T. Sưu tầm