Theo
lẽ thường mỗi khi cô đơn người ta hay gọi người yêu
của mình. Bất luận già hay trẻ, mỗi khi cảm thấy
trong lòng mình cô đơn, trống vắng, ai cũng muốn gọi
những người thân yêu nhất của mình. Và đặc biệt
những ai đang yêu, chắc chắn chúng ta sẽ gọi tên người
yêu của mình. Gọi họ để làm gì? Gọi họ để chúng
ta chia sẻ nỗi niềm, tâm trạng của mình vào lúc đó.
Gọi họ để mình được khóc ngon lành vì một nỗi
đau nào đó….
Đó
là những nỗi niềm mà chúng ta có thể chia sẻ được.
Nhưng liệu khi họ đi về rồi thì nỗi đau của mình có
nhẹ nhàng và có hướng giải quyết tốt đẹp không?
Theo tôi thì tỷ lệ tìm được hướng giải quyết rất
hiếm hoi, nếu không muốn nói là không hề có. Đã là
con người thì ai cũng có một nỗi khổ cho riêng mình.
Nhưng
một khi chúng ta mất hết tất cả, từ tình cảm yêu
thương, từ tiền tài và sức khỏe. Khi suy sụp hoàn toàn
thì ta sẽ gọi ai. Liệu lúc đó có còn ai chịu nghe mình
nói, liệu có ai còn dám đón nhận một con người bệnh
tật đau yếu, không nhà cửa, không tiền bạc, không
người thân. Và ngay chính mình vào thời điểm đó, mình
cũng không đủ can đảm để chia sẻ. Giờ
tôi xin phép được đưa ra những chứng nhân, có người
không phải là Công Giáo.
Người thứ nhất.
Trước
tiên là anh N, anh là người được sinh ra và đã sống,
làm việc ở Saigon. Gia đình anh là một gia đình Phật
giáo. Mẹ anh là một sư trụ trì ở tỉnh miền đông nam
bộ, đương nhiên anh cũng hiểu nhiều về Phật giáo. Tư
tưởng của anh cũng tràn ngập giáo lý nhà Phật.
Anh
là một người đàn ông hiền lành, biết lo lắng cho mọi
người và nhất là với gia đình nhỏ của anh. Sau một
biến cố nặng nề về tình cảm, anh quyết định rời
Việt Nam sang một nước thuộc Châu Âu để sống. Ngày
ra đi anh những tưởng anh sẽ thành công, anh nghĩ nơi
vùng đất xa lạ anh sẽ làm lại tất cả. Ngày ra đi,
anh đã cùng vợ và các con tay trong tay đầm ấm. Nhưng
khi sang tới nơi, chỉ một thời gian ngắn là anh phải
đối diện một thực tế phũ phàng. Cuộc sống đầy khó
khăn, khắc nghiệt. Người vợ anh tin tưởng cũng phản
bội anh. Anh đã suy sụp hoàn toàn, khi tương lai nơi xứ
người mờ mịt. Nhìn những đứa con ngây thơ vô tội,
anh thấy tan nát cõi lòng. Anh nghĩ rằng anh đã thất bại
hoàn toàn.
Nhưng
theo anh kể lại rằng, ngay vào thời điểm đau khổ đó.
Trong tư tưởng của anh bỗng một lần lóe lên, sao mình
không thử tìm đến với Chúa. Không biết sao, anh luôn
nghĩ rằng khi đến với Chúa lòng anh sẽ được bình an,
được trút những tâm sự tận đáy lòng. Và đặc biệt
là tuy anh chưa cảm nhận về Chúa nhiều, nhưng trong anh
luôn có tấm lòng biết ơn Chúa. Anh biết Chúa đã cho anh
tồn tại, Chúa đã cho anh sức lực để anh chống chọi
với đau khổ của cuộc đời.
Quả
thật như vậy, từ ngày anh đến với Chúa bằng cách vào
cầu nguyện trong ngôi thánh đường cổ kính nằm trên
con đường tới chỗ anh làm việc. Anh nói rằng, không
biết từ lúc nào, anh yêu thích việc cầu nguyện và trò
chuyện với Chúa. Giờ đây mỗi khi chúng tôi được trò
chuyện cùng nhau, anh thường khoe: “Chúa gần gũi và thân
thương quá phải không em”.
Nghe câu nói đó từ một người luôn luôn than trách thân phận của mình, tôi thấy lòng mình cũng hạnh phúc vô cùng. Giờ đây tuy cuộc sống của anh còn rất nhiều gian truân, nhưng anh vẫn tin rằng bên cạnh anh còn có Chúa. Chúa của anh luôn bên cạnh anh để nâng đỡ anh, an ủi anh, chia sẻ với anh. Chúa của anh sẽ không để anh gục ngã. Chúa sẽ dành cho anh một kết quả tốt đẹp. Và cũng từ đây, anh đã có thói quen đến với Chúa để tâm sự và cầu nguyện những khi anh có điều kiện.
Nghe câu nói đó từ một người luôn luôn than trách thân phận của mình, tôi thấy lòng mình cũng hạnh phúc vô cùng. Giờ đây tuy cuộc sống của anh còn rất nhiều gian truân, nhưng anh vẫn tin rằng bên cạnh anh còn có Chúa. Chúa của anh luôn bên cạnh anh để nâng đỡ anh, an ủi anh, chia sẻ với anh. Chúa của anh sẽ không để anh gục ngã. Chúa sẽ dành cho anh một kết quả tốt đẹp. Và cũng từ đây, anh đã có thói quen đến với Chúa để tâm sự và cầu nguyện những khi anh có điều kiện.
Điều
quan trọng không kém là hiện giờ anh rất bình an, anh
đang đón nhận những trắc trở trong tinh thần phấn chấn
hơn và đầy hy vọng hơn.
Người
thứ hai.
Chị
là một phụ nữ hiện đại, trí thức có danh vị trong
xã hội. Sống và làm việc ở Việt Nam. Chị cũng được
xuất thân trong gia đình Phật giáo. Chị xinh đẹp, nhiều
hiểu biết. Chị đang có một gia đình tương đối, các
con hiền lành. Một người chồng mà chị thường khoe
rằng: “Anh ấy là người công chính và là một người
đàn ông đúng nghĩa”.
Thời
gian gần đây, những đứa con của chị trở tính. Chúng
có những thái độ và suy nghĩ sai lệch làm cho chị đau
khổ. Chị bảo rằng lúc đó chị chỉ biết khóc và ngồi
nhìn chúng một cách bất lực, thì chị lại nhớ tới
lời nói của ai đó là: Phải biết dâng trao quyền làm
cha mẹ các con mình cho Chúa và Đức Mẹ (chị được
biết Chúa và Đức mẹ trong một dịp rất đặc biệt,
sau này khi có dịp thì tôi sẽ chia sẻ với quý vị). Và
cũng từ đây, chị đã được thấy tận mắt những điều
kỳ diệu từ Chúa và Mẹ. Giờ đây chị cũng tập dần
tính phó thác.
Chị
luôn khoe về người chồng của mình. Một hôm chồng chị
vì công việc bên ngoài, vì tài sản, anh đã bỏ mặc chị
lúc chị đang đau yếu. Chị thấy bất mãn vô cùng vì bị
bỏ rơi lúc chị đói và không có khả năng để tự phục
vụ mình. Những lời nói yêu thương, những lời hứa sẽ
không để chị cô đơn nay đã bay tận đâu đâu.
Giờ
đây chính Chúa lại là người dang rộng vòng tay đón
chị. Lúc đó chị chỉ cảm thấy Chúa và Mẹ Maria là
điểm tựa êm ái và trung tín nhất. Chị nói, khi cô đơn,
trống vắng chị thấy mình chỉ có thể kêu Chúa. Kêu
Chúa thì chị liền được Chúa nhận lời và lòng chị
cảm thấy bình an rất lạ.
Chị
khẳng định rằng, ngày trước khi chưa có Chúa, mỗi khi
gặp chuyện gì trái lòng. Chị rất đau đớn, vật vã
than van. Nếu trong hoàn cảnh này mà chị không có Chúa
thì chị uất ức đến chết.
Tuy
chồng chị đã đối với chị như vậy, nhưng vì trong
chị có tình yêu và lời dạy của Chúa nên chị đã tha
thứ cho anh tất cả và còn xin dâng anh lên cho Chúa để
xin Chúa chúc phúc và giữ gìn. Và điều tuyệt vời đã
xảy ra là chồng chị đã trở về xin chị tha thứ, vợ
chồng chị đã tìm lại được tiếng nói chung.
Chị
khoe với tôi rằng: giờ đây trong tình yêu vợ chồng,
con cái của chị luôn luôn hiện diện tình yêu và hình
ảnh của Chúa. Chị thấy rất bình an và mạnh mẽ trong
khiêm nhường, hiền hòa và nhẫn nhịn.
Đã
có lần con được nghe từ những bậc trưởng bối rằng.
Khi ta chỉ còn lại một mình, không còn gì cả. Thì chính
lúc đó Chúa sẽ là tất cả.
Ở
đây tôi muốn khẳng định một điều mà còn rất nhiều
người chưa nhận ra. Là khi ta cô đơn, mất hết tất cả,
thất vọng hoàn toàn thì chính Chúa là một vị cứu tinh
tuyệt vời.
Đặc
biệt một điều Chúa là không phải chỉ dành cho riêng
những người Công giáo, mà Chúa là Chúa của tất cả
những ai đang đau khổ. Chúa đã hứa với nhân loại là:
“…Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề
hãy đến cùng tôi tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng…”
(Mt 11,28). Ai đang mang gánh, mang ách mà trong đó có tình
yêu Chúa thì ách sẽ êm ái và gánh thì nhẹ nhàng.
Hôm
nay tôi xin nêu lên vần đề này, là để dành tặng riêng
cho ai chưa nhận ra tình thương của Thiên Chúa. Và những
ai đã là người Công giáo thì tôi xin các vị một lời
cầu nguyện, xin Chúa soi sáng cho những ai chưa biết Thiên
Chúa là ai? Để tất cả mọi người không còn thấy bế
tắc khi gặp thử thách gian nan trong cuộc đời, mà tìm
thấy niềm hy vọng ở tương lai.
Và
để kết thúc bài viết này thì tôi cũng xin phép được
trả lời câu hỏi ở đầu bài viết.
Khi
Cô Đơn Tôi Gọi Giêsu
Giêsu
: Một người cha nhân hậu
Giêsu
: Một người đáng tin cậy khi gởi gắm tâm tư
Giêsu
: Một nhà tâm lý tài ba có thể vừa tư vấn, vừa giải
quyết vấn đề cho ta.
Giêsu
: Một tri kỷ trung tín nhất thế gian
Giêsu
: Một người yêu cực kỳ lý tưởng.
Chân
Thành cám ơn quý vị đã đọc bài chia sẻ, xin Chúa và
Mẹ Maria luôn đồng hành và ban tràn đầy hồng ân cho
các vị.
Túc
Lynh
Saigon,
ngày 02 tháng 07 năm 2011