HÃY TRỞ VỀ
Sống mong đợi là sống trong
thương nhớ. Nỗi nhớ càng nhiều thì nỗi mong càng ray rứt. Mong đợi là gởi tâm hồn
mình đi để tìm một tâm hồn. Là sống ở đây, nhưng vẫn không là sống thực. Một phần
đời nào đó đã mất, ở rất xa.
Lịch sử cứu rỗi là lịch sử
mong đợi. "Trời cao hãy đổ sương xuống và ngàn mây hãy mưa vị cứu
tinh". Dân Chúa đã mong đợi ân tình cứu rỗi. Ðấng Thiên Sai đã đến. Con người không chấp nhận. Ðóng đinh Ngài
trên thập giá. Con người đã bỏ đường đến cứu độ. Ði xa. Và bây giờ, đến lượt Thiên Chúa mong chờ,
Ngài đợi tôi trở về. Một phần đời nào đó đã mất, ở rất xa.
Câu chuyện "Người Con
Hoang Ðàng" trong Tin Mừng Luca đã diễn tả trung thực hình ảnh mong đợi của
Cha. Người con đi hoang nhưng người con đã trở về. Như thế, có thể gọi dụ ngôn là câu chuyện
"Người Con Trở Về". Dù người con trở về hay người con đi hoang thì
tình thương của Cha vẫn không thay đổi. Bởi đó, tôi thích đặt tên cho dụ ngôn
là "Nỗi Mong Của Cha". Vì nói đến mong đợi là nói đến tình thương.
Người con đến nói với cha
mình: "Xin cha ban cho con phần gia sản thuộc về con!" Nhìn con ra đi, nhìn trời cao. Sợ có mây đen
đem mưa gió. Cha nguyện xin cho mưa bão đừng đến. Cha mong cho bầu trời cứ nắng
bình yên để đời con mình có một tương lai.
Ra đi rồi, cha ở lại thao thức không biết con mình ra sao. Một phần đời đã mất, ở rất xa.
"Ðã bao lần Ta như gà
mẹ muốn tụ họp con cái lại dưới cánh nhưng chúng chẳng nghe" (Mt 23,37).
Ðây là tình thương của Chúa muốn tâm sự với con người. Càng thương bao nhiêu,
khi mất càng buồn. Càng thương bao nhiêu, khi xa càng nhớ. Càng nhớ thì tâm hồn
người nhớ càng gần người mình nhớ. Chỉ có kẻ ra đi là ơ hờ. "Cho dù mẹ có quên con thì Ta vẫn chẳng
nguôi lòng nhớ thương ngươi" (Is 49,15).
Ðây là trái tim của Chúa đối với tôi.
Mong đợi là dấu âm thầm
nói: tôi nhớ. Có thương thì mới nhớ. Khi Chúa muốn tôi trở về là dấu chỉ Chúa
nói: cha thương con. Câu chuyện "Người Cha Mong Con Trở Về" (Lc
15,11-31), diễn tả tuyệt vời tình thương này:
Nó còn ở đàng xa thì cha nó
đã thấy nó, và ông chạnh lòng thương: chạy
lại ông bá lấy cổ nó mà hôn lấy hôn để. Người con mới nói với ông: Thưa cha,
con đã trót phạm tội nghịch với Trời và trước mặt cha, con không còn xứng đáng
gọi là con cha nữa! Nhưng cha nó đã nói
cùng đầy tớ: Mau mau! đem áo thượng hạng mà mặc cho nó; hãy xỏ nhẫn vào tay nó;
và giày vào chân nó; rồi đem con bò tơ này mà hạ đi! Ta phải ăn mừng mới được
vì nay con ta đây: nó đã chết mà lại hoàn sinh, đã mất mà lại tìm thấy được. Và
người ta mở tiệc ăn khao.
Phân tích đoạn văn trên đây
ta sẽ thấy tình thương của Chúa ướp vào từng lời, từng chữ, là tha thiết vô
cùng.... nó còn đàng xa thì cha nó đã thấy nó.
Câu chuyện không nói rõ là
bao nhiêu năm trời người con đã xa nhà. Nhưng cho dù năm tháng có lâu, cho dù
phương trời có xa. Cho dù thân xác có đổi
thay. Khi thấy bóng con là nhận ra ngay.
Lời văn nhấn mạnh là "nó còn ở đàng xa". Còn xa thì bóng hình
còn mờ. Mờ thì khó nhận diện. Nhưng thấy
con là cha nhận ra ngay!... và ông chạnh lòng thương.
Mong đợi là ngôn ngữ của
thương nhớ. Tiếng "chạnh lòng thương" ở đây là lời phiên dịch tình
thương thành xúc động. Là cụ thể hóa tình thương thành tiếng khóc. Là muốn kéo
vô hình thành hữu hình. Là một thứ vỡ òa
của thương mến nội tại trong tâm hồn ra bên ngoài. Xúc động vì gặp lại con, hay chạnh lòng trắc ẩn
khi thấy con tiều tụy vì con "phải ăn bám dân trong vùng, và người ta đã
sai nó ra đồng chăn heo", thì cũng là động lực đến từ trái tim giàu lòng
thương xót, thì cũng là tình thương bật nở sau bao ngày cưu mang ẩn kín.... ông
chạy lại.
Người ta chỉ chạy khi vội
vàng. Chạy khi không có thì giờ, chạy là muốn rút ngắn, chạy là bị thúc đẩy bởi
một động lực rất mạnh, chạy thì ít an toàn hơn đi thong thả. Biết ít an toàn mà
cha già vẫn chạy là liều chấp nhận một thiệt thòi có thể xảy đến cho mình.
Không ai có thể suy nghĩ, tính toán, sáng tác trong lúc chạy. Càng chạy nhanh
thì càng mất đi hình ảnh bên cạnh. Chạy thì quên hết những gì chung quanh để chỉ
còn một mục tiêu duy nhất đang nhắm tới. Cha già đã quên hết mọi sự, trước mặt
chỉ thấy con, chạy là muốn rút ngắn thời gian mong nhớ.... ông bá lấy cổ nó mà
hôn lấy hôn để.
Cái hôn của Giuđa lạnh lùng
bao nhiêu, thì cái hôn của người cha già tha thiết bấy nhiêu. Ít khi nào Phúc
Âm kể chi tiết như ở đây. Cái hôn của người cha như vội vàng, hối hả, như sợ sắp
mất, như một trông đợi vô cùng, người con nói: trước mặt cha, con không xứng
đáng gọi là con cha nữa. Nhưng cha nói cùng đầy tớ... Nói nhưng có nghĩa là muốn nói ngược lại. Nói nhưng có nghĩa là bảo người nghe đừng
theo ý riêng mình mà hãy theo ý của người nói. Trong kinh nghiệm sống, ta hãy
thấy hạnh phúc hay đau khổ nhiều khi hệ tại có một chữ nhưng. Người con muốn nhắc
cho cha cái quá khứ lầm lỗi của mình. Nhưng cha chẳng quan tâm. Vì trong mong đợi là có tha thứ rồi.
Trong câu chuyện này, người
cha không hề nhắc đến tội của con. Chính
lúc người con muốn cha nhận lời xin lỗi của mình, cha cũng không muốn nhận. Ông gạt đi.
Ông muốn quên hẳn. Ðây là thái độ
của Chúa đối với tôi. Trong trái tim Chúa chỉ có tình thương chứ không có trí
nhớ về tội. Những đau khổ gây ra bởi tội của tôi chỉ là tôi tự xa cách tình
thương. Người con đi hoang phải chăn heo, và "ước gì có thể lấy rau heo mà
ăn cho đầy bụng nhưng cũng chẳng có ai cho". Ðau khổ này không phải là hình phạt của cha,
mà chỉ là người con không muốn ở với sự giàu có của cha mình.... ông nói cùng đầy
tớ: mau mau đem áo.
Nói mau mau là nói đến gấp
rút. Khi truyền cho một người làm việc mau mau có nghĩa là việc đó rất quan trọng,
rất cần. Một việc phải làm mau mau là việc muốn có kết quả ngay. Mau mau là
hành động đang bị hối thúc. Toàn thể mạch văn của câu chuyện đều diễn tả sự
nóng lòng mong con trở về. Thấy con về thì cha già chạy vội vàng. Thấy con rách rưới thì sai gia nhân mau mau lấy
áo.
Mau mau lên đem áo thượng hạng
mà mặc cho nó. Áo thượng hạng là áo quý.
Những gì quý thì gìn giữ cẩn thận. Không ai mặc áo thượng hạng để đi làm. Người
ta mặc áo thượng hạng trong tiệc mời, trong nghi lễ. Bởi đó, nếu ông chỉ bảo gia nhân về nhà lấy
áo, chắc chắn họ không lấy áo quý. Mặc áo thượng hạng ở khung cảnh này hoàn
toàn không thích hợp. Người con mới ở phương xa về, phải chăn heo mà sống, đói
rách, đau ốm, tóc tai dơ bẩn vì bụi đường. Mặc áo thượng hạng ở đây coi như dị
đời.
Theo thường tình, ông phải
đợi con về nhà, tắm rửa, chuẩn bị kỹ càng cho bữa tiệc ăn khao đã, rồi bấy giờ
mới mặc áo quý. Nhưng cha già quá luýnh quýnh, ông không biết làm sao giữ được
hạnh phúc trong tim ông. Ông nghĩ gì nói vậy chứ không cần xét rằng mặc áo thượng
hạng lúc này chẳng thích hợp với hoàn cảnh. Ông không dùng lý trí để phân tích
hoàn cảnh, nhưng chỉ nghe tiếng nói của tình thương. Tất cả hành đông ở đây đều
là hành động muốn đốt cháy thời gian vì đã mong nhớ quá lâu. Ðã chờ đợi quá
dài. Ông "chạy hối hả", ông
"bá lấy cổ", ông "hôn lấy hôn để", ông truyền lệnh
"mau mau".
... hãy xỏ nhẫn vào tay nó.
Có thể cần áo lành để thay
áo đã dơ bẩn, nhưng nhẫn, thực sự chưa cần để đeo. Người ta đeo nhẫn trong ngày
cưới, trong ngày giao ước. Tất cả đều xảy
ra trong nghi thức trang trọng, có trầm hương, nhạc khúc. Vì sao cha già không
đợi cho con về nhà rồi hãy đeo nhẫn, có muộn màng gì? Nếu nhẫn là biểu tượng của
quyền thừa hưởng gia tài, thì chỉ còn một khúc đường ngắn nữa, có muộn màng gì
mà không đợi?... và xỏ giày vào chân nó.
Ðã bao năm dong duổi tha
phương cầu thực. Ðã bao đoạn đường đi
qua trong đời. Người con đã đi chân trần. Chỉ còn một khúc đường ngắn là tới nơi. Có cần
thiết gì phải đi giày? Nếu chân trần là biểu tượng của kẻ nghèo thì chỉ còn một
khúc đường ngắn là tới nhà, là có gia nghiệp của cha. Có lâu lắc gì mà không chờ?
Ta phải ăn mừng mới được!
Và người ta mở tiệc ăn
khao!
Lạy Chúa, con đã được nghe
rất nhiều là Chúa phạt những người tội lỗi, hơn là được nghe nói về tình thương
của Chúa. Ðể rồi, nói đến Chúa là con
nghĩ đến một vị quan tòa. Nhìn Chúa kính sợ hơn là dám đến gần. Có ngờ đâu,
Chúa mong con đến bên để kể cho con nghe những câu chuyện về lòng thương xót của
Chúa, để chữa lành vết thương của tâm hồn, để nói cho con nghe về hạnh phúc, để
chỉ cho con thấy vẻ đẹp của cuộc sống.
Xin cho con được nhìn Chúa
với tình thương.
Trong câu chuyện dụ ngôn
Chúa kể, khi thấy đứa con trở về, cha già chạy vội vã đón con. Cha tha thứ lỗi
lầm trước khi con tự thú. Giữa cha mẹ với
con cái, muốn được tha thì phải xin lỗi. Có khi xin lỗi cũng chẳng được tha.
Chúa thì lại tha trước khi xin lỗi. Xin cho con biết hối hận vì đã bao lần con
chẳng để ý đến lòng nhân từ của Chúa.
Lạy Chúa, người con trở về
đã được mặc áo quý, đeo nhẫn với quyền thừa hưởng gia nghiệp. Cha già đã giết
bò tơ ăn mừng. Hình ảnh mô tả như một đại tiệc để mừng sự thành công, vinh
quang của một người con đã học hành thành tài, đỗ đạt vinh hiển, nay về quê làm
rạng danh công ơn của cha mẹ. Lạy Chúa, chỉ có việc con lên đường trở về mà
Chúa hạnh phúc như vậy sao?
Lm. Nguyễn Tầm Thường