Một cụ già đã sống đến 82
tuổi, đến khi thấy mình không còn sống thêm được bao lâu nữa, cụ dặn con cháu
hãy khắc vào tấm bia trên ngôi mộ mình một hàng chữ: “Nơi an nghỉ của một người
vừa tròn 80 + với 2 tuổi đời thật sự”
Ai cũng thắc mắc vì sao lại
ghi lạ lùng như thế, cụ mới thuật lại rằng:
"Tôi đã trải qua cả một cuộc đời dài suốt
80 năm hoàn toàn xa rời, thậm chí, ngược hẳn với nếp sống Tin Mừng mà Thiên
Chúa đã mời gọi. Bây giờ thì tuổi già đã
tràn đến như sóng thủy triều, tôi đã sức tàn lực kiệt, phải ngồi một chỗ, cũng
may mà đầu óc tôi còn khá minh mẫn để đơn độc một mình hồi tưởng về dĩ
vãng. Và vào một hôm cách đây hơn 2 năm,
tôi đã có cơ may trở về với chính mình và nghiêm túc tự hỏi: Mình đã từ đâu mà
đến trong cuộc đời trần gian này? Rồi mai đây mình sẽ đi về đâu? Những điều tôi
đã làm được trong cả đời sẽ còn lại gì khi tôi nhắm mắt xuôi tay?
Và thế là từng ngày lặng lẽ
trôi qua, đời sống của tôi như khúc phim chiếu chậm đã từ từ hiện ra trong trí
nhớ già nua bằng tất cả sự thật của nó. Tôi nhận ra rằng tôi đã phí phạm cả đời
mình, nó chỉ còn để lại cho tôi những lỗi lầm với Thiên Chúa và với vợ con, với
mọi người chung quanh! Chính những suy nghĩ này đã đánh động lòng tôi và giúp
tôi kịp thời quay về với nếp sống gần gũi với Tin Mừng, một nếp sống chọn lấy
niềm Tin, Cậy, Mến đối với Thiên Chúa và tình yêu thương chân thành đối với tha
nhân.
Và với tâm tình như thế tôi
đã sống đến hôm nay được hơn 2 năm. Tôi
vui mừng thật sự bởi vì 2 năm ấy chính là 2 năm tôi đã sống trọn vẹn cho Nước
Trời..."
Sưu tầm