Bạn có gì mà bạn đã không
nhận lãnh?
Trong thư gởi tín hữu
Côrintô, thánh Phaolô đã đặt một câu hỏi rất cơ bản khiến mọi người chúng ta phải
suy nghĩ: “Bạn có gì mà bạn đã không nhận lãnh?” (1 Cr 4,7)
Sự sống: do Chúa trực tiếp
ban.
Sức khoẻ: cũng thế, trí khôn, một số
khả năng: cũng vậy, tiền bạc
tài sản:
do Chúa ban qua trung gian cha mẹ, thân nhân.
Tóm lại, tất cả đều do Chúa ban.
Ta đúng là một vườn nho được Chúa chăm sóc chu đáo ân cần.
*****************
Chúa chờ gì nơi ta?
Chúa muốn ta nhận biết tất
cả là bởi Ngài – Thế mà rất thường xuyên chúng ta coi những thứ đó là của riêng
của chúng ta. Như thế, chúng ta cũng giống như những tá điền kia muốn chiếm đoạt
vườn nho của chủ.
Chúa cho chúng ta hưởng
dùng tất cả những thứ đó, miễn là ta góp lại một phần nhỏ cho Chúa như là phần
hoa lợi – Nhưng chúng ta chỉ biết sử dụng tất cả những thứ đó cho riêng mình.
Không có phần nào cho tha nhân, không có phần nào cho Hội Thánh, không có phần
nào cho xã hội.
*****************
Xin cho con biết nhận mà
cũng biết cho.
“Xin cho con biết nhận mà
cũng biết cho”, một câu hát rất hay. Nó vừa là một lời cầu nguyện mà cũng vừa
là một lời nhắc nhở.
“Bạn có gì mà bạn đã không
nhận lãnh?”(1 Cr 4,7). Phải, tất cả những gì ta đang có đều là do ta lãnh nhận
từ tay Chúa, một cách trực tiếp hoặc gián tiếp. Nhưng không chỉ nhận, ta còn phải
biết cho, bởi vì, trên căn bản, ta nhận không phải chỉ cho riêng mình mà còn
cho người khác nữa.
Thảm cảnh ngày nay là có
nhiều người túng thiếu bên cạnh những người dư thừa, nhiều người kém cỏi bên cạnh
những người giỏi giang.
Phải chi những người thừa
thải và những người giỏi giang đó ý thức rằng những gì họ nhận lãnh cũng là nhận
lãnh cho những người khác, và từ đó họ biết chia sẻ cho những người khác, thì
thảm cảnh kia đâu còn.
Nhận lãnh cho nhiều người
mà chỉ sử dụng cho riêng mình, đó là gian lận, là trộm cắp, là biển thủ, là tội!
*****************
Cảm thụ của người bị vô ơn
“Nào còn việc gì phải làm
cho vườn nho của Ta mà Ta đã không làm!” (Mt 21,33-43)
Câu chuyện có thực sau đây
giúp ta phần nào hiểu được cảm thụ của Chúa:
* Hai vợ chồng kia có 4 đứa
con và hết mực yêu thương chăm sóc chúng. Dù không giàu có, nhưng vì muốn con
cái mình có được tất cả những gì tốt nhất, họ đã làm tất cả những gì họ làm được:
ngoài giờ làm việc chính thức ở sở làm, họ còn đi làm thêm vào ngày Chúa nhật
và các buổi tối; vay tiền để mua một ngôi nhà rộng rãi để mỗi đứa có một phòng
riêng tiện cho việc học; không ngại gởi con vào những trường tốt nhất mặc dù học
phí rất cao; không bao giờ dám bỏ tiền đi du lịch, thậm chí không dám đi ăn cơm
tiệm và đến các rạp hát để giải trí…
* Thế rồi các đứa con dần dần
lớn lên, đỗ đạt, lập gia đình, có việc làm tốt. Nhưng cũng dần dần từng đứa từng
đứa ra riêng. Ðứa nào cũng chỉ lo cho cuộc sống riêng của gia đình chúng, không
hề nhớ đến mẹ cha.
* Bây giờ hai vợ chồng già sống
hiu quạnh trong căn nhà cũ. Họ đã than thở với một người đến thăm: Chẳng có việc
gì có thể làm cho chúng nó mà chúng tôi đã không làm. Thế mà bây giờ chẳng có
việc gì chúng nó phải làm cho chúng tôi mà chúng nó chịu làm!
Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái