BÀI HÁT: LỜI THIÊNG
“Anh tính dâng Chúa gì đây
cho Lễ Chúa Nhật ngày mai vậy?” Mấy anh em đang lai rai ăn uống và chợt đổi hướng
bàn về chuyện Thánh Lễ nên tôi đưa ra câu hỏi gợi ý này. Một anh trả lời liền:
“Nếu cứ mỗi người đi Lễ mà dâng năm mười đồng thì tốt đẹp.” Câu trả lời của anh
bạn làm tôi suy tư. Dâng tiền là một điều tốt và nên làm để giáo xứ có tiền
trang trải tiền nhà thờ, điện nước, nhân viên quản lý nhà xứ, và linh mục có
tài chánh để đủ tiêu dùng. Nhưng nếu chỉ như vậy thôi thì Thánh Lễ xem ra có thể
sẽ đẩy những người quá nghèo ra khỏi nhà thờ và Giáo Hội, vì họ không có tiền để
dâng. Nếu dâng Lễ mà chỉ nghỉ đến tiền là vật chất bên ngoài thôi thì hỏi còn
phần tâm linh bên trong thì sao? Vậy thì con dâng của Lễ tâm linh gì cho Chúa mỗi
khi con đi dự (hiệp dâng) Thánh Lễ?
Tôi thấy nhiều anh chị em
đi Lễ dâng năm mười đồng nhưng cảm thấy tâm hồn vẫn trống trải một cái gì đó.
Tôi thấy một số anh chị em có thói quen đi Lễ “vọng.” Họ đứng ngoài sân nhà thờ
nghe tiếng vị chủ tế vọng lại qua loa phóng thanh. Có những nhà thờ không có
loa phóng thanh và ở trong còn chỗ mà vẫn có những người đi Lễ “vọng.” Có những
người rời nhà lúc 9:30am để đi dự Thánh Lễ bắt đầu cũng lúc 9:30am. Tôi thấy những
người đến “xem” Lễ hơn là đến cùng linh mục cử hành cuộc tế lễ với Thiên Chúa.
Tôi thấy nhiều người đi dự Lễ mà chẳng có một chuẩn bị nào cả. Tôi không dám
lên án anh chị em vì những điều này đâu, vì đã nhiều lần tôi là những người kể
trên. Đây chỉ là lời chia sẻ để mỗi người chúng ta suy tư và cầu nguyện.
Tôi quan sát mỗi lần có người
nào đi ăn tiệc cưới thì họ đắn đo suy nghĩ mặc áo quần gì, đi tới tiệc cưới lúc
mấy giờ, chọn ngồi bàn với những ai, và cho bao nhiêu tiền, v.v... Tôi thấy nhiều
người chuẩn bị khá kỹ lưỡng khi dự tiệc cưới hay liên hoan, nhưng có vẻ như rất
nhiều người trong anh chị em chúng ta thiếu chuẩn bị khi đến dự Thánh Lễ. Tôi
thấy rất ít người đắn đo suy nghĩ cần phải chuẩn bị tâm hồn mình như thế nào
khi đi Lễ.
Tôi ít khi nghe ai nói đến
chuyện mình sẽ dâng lên Chúa của Lễ thiêng liêng gì trong Thánh Lễ. Nếu Chúa hỏi
hôm nay tôi đi Lễ tôi dâng Chúa điều gì và cám ơn Chúa điều gì thì chắc là tôi
chưa có câu trả lời từ trong tâm hồn. Đương nhiên là trả lời như con vẹt hay
cái máy thì dễ thôi vì những lời đó chẳng qua là ở trong sách vở và trong đầu
đã có một bản in sẵn từ xa xưa, nhưng những lời đó đâu phải là tâm hồn của tôi
hôm nay. Điều Chúa muốn nghe tôi trả lời là tâm hồn của tôi ngày hôm nay với
Chúa.
Một lần tôi gặp một người bạn
đang hút thuốc ở bãi đậu xe của giáo xứ vì còn mười lăm phút nữa Thánh Lễ mới bắt
đầu, vì quen biết nên tôi mon men lại gợi ý: “Anh dám nhịn một điếu thuốc lá để
làm của lễ dâng Chúa trong Thánh Lễ hôm nay không?” Tôi tin rằng Thiên Chúa sẽ
vui đón nhận của Lễ hy sinh này hơn cả năm mười đồng người bạn bỏ vào giỏ tiền
dâng Lễ. Câu hỏi ở đây là tôi, và mỗi một người chúng ta, sẽ chuẩn bị và dự
tính dâng Thiên Chúa điều gì mỗi khi tham dự Thánh Lễ?
Luật tự nhiên là không cho
đi thì không nhận được, ví như cái ly đã đầy nước rồi thì nước khác không thể đổ
thêm vào được nữa, lòng tôi không cho bớt đi thì cũng đồng nghĩa là lòng tôi
không có chỗ để nhận. Nếu mỗi lần tôi đi Lễ mà chẳng dâng gì thì làm sao lòng
tôi còn có chỗ trống để lãnh nhận? Đi tham dự (hiệp dâng)Thánh Lễ mà không cho
và không nhận thì giống như đi “xem” Lễ hay đi coi người khác cử hành Thánh Lễ
chớ mình thì như kẻ bàng quan. Những lần tôi đi “xem” Lễ kiểu này thì thường là
tôi đi Lễ cảm thấy trống rỗng và khi ra về thì lòng cũng trống rỗng như vậy, và
trong Thánh Lễ thì thân tôi ở trong nhà thờ mà lòng tôi và tâm trí tôi đang ở
chỗ khác. Tôi nghe nhiều anh chị em chia sẻ là đi Lễ Chúa Nhật thì chán quá và
nhiều cha giảng dài quá, mà không đi Lễ thì lương tâm bị cắn rứt và cảm thấy phạm
tội, nên thật ra nhiều người đã nhiều lần đi Lễ chỉ là miễn cưỡng.
Thế thì mỗi khi đi tham dự
Thánh Lễ thì tôi, và mỗi người chúng ta sẽ dâng cái gì cho Chúa đây? Tôi mời
anh chị em chúng ta dâng Chúa những hy sinh và cố gắng và những việc làm tốt
lành. Của Lễ dâng thì dù nhỏ bé đến đâu tôi cũng tin rằng Chúa muốn đón nhận những
cố gắng nhỏ bé đó, như là: tặng Chúa mười phút để tiếp chuyện một người nào đó,
rửa một cái ly dơ ai uống xong để trên bàn quên không rửa, để một vài phút cầu
nguyện cho gia đình người hàng xóm đang có tang, nhịn một lời dèm pha hay trả
đũa cho đã miệng, lượm môt miếng rác bỏ vào thùng rác, nhịn một điếu thuốc để
dâng cho Chúa, v.v... Những cố gắng và hy sinh này tuy nhỏ bé và không ai biết,
nhưng Thiên Chúa biết và tôi tin chắc rằng Thiên Chúa sẽ vui lòng đón nhận những
của Lễ dâng này. Tôi nghĩ rằng chúng ta đồng thời cũng dâng lên Chúa những thiếu
xót của mình để xin Chúa thánh hóa và thanh tẩy những yếu đuối của mình, và xin
Chúa ơn sủng để vượt qua, vì tự sức mình thì không vượt qua nổi.
Nếu mỗi lần anh chị em
chúng ta đi dự Thánh Lễ mà có chuẩn bị và có của lễ thiêng liêng gì dâng lên
Chúa thì tôi xác tín rằng mỗi chúng ta sẽ thấy Thánh Lễ có ý nghĩa và ra về với
một niềm vui thiêng liêng. Để có được điều này thì tôi nghĩ rằng câu hỏi này có
thể giúp chúng ta: “Con dâng Chúa điều gì đây trong Thánh Lễ con sắp sửa tham dự?
(hiệp dâng?)” Ước mong những tâm tình chia sẻ đơn sơ này giúp mỗi người chúng
ta ý thức hơn khi đi dự một cuộc tế lễ với Thiên Chúa.
Ngô Văn Chữ, S.J. (January 6, 2006)