Chuyện kể rằng: một em bé
vâng lời mẹ xách giỏ ra tiệm tạp hóa. Em cẩn thận đọc cho người bán hàng tên của
từng món đồ mà mẹ em đã ghi trên mảnh giấy. Người bán hàng nhìn em và để ý theo
dõi từng cử chỉ cẩn thận của em một cách thích thú.
Sau khi đã xếp gọn các món
vào giỏ cho em, ông dẫn em đến trước cái hộp đầy kẹo. Vừa mở nắp hộp ông vừa bảo
em thò tay vào lấy kẹo. Em bé vui mừng rút ra một viên kẹo.
Người bán hàng bèn khích lệ em và nói:
Người bán hàng bèn khích lệ em và nói:
- Cháu hãy bốc cho đầy lòng
bàn tay của cháu đi.
Em bé mỉm cười đáp:
- Vậy ông hãy bốc kẹo giùm
con.
Người bán hàng ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao vậy?
Em bé dí dỏm trả lời:
- Tại vì bàn tay của ông lớn
hơn bàn tay của con rất nhiều.
Như em bé nhìn nhận cái bé
nhỏ của mình trước sự lớn lao của người khác, nên đã được ban cho dư đầy. Đó
chính là thái độ cần phải có khi cầu nguyện.
Chỉ có những lời cầu nguyện
khiêm tốn, nhận mình là không và Chúa là tất cả, chẳng đòi hỏi gì mà chỉ trông
đợi lòng thương xót của Chúa, mới là những lời cầu nguyện đẹp nhất.
Chỉ có những lời cầu nguyện
kiên trì, không bao giờ thất vọng nản chí, cả khi Chúa xem ra như bỏ quên, như
chối từ, mới là những lời cầu nguyện phát sinh sức mạnh. Sức mạnh của lời cầu
nguyện chính là đức tin.
Đức tin là một hồng ân
nhưng không của Thiên Chúa, vì thế, nhà toán học kiêm triết gia Pascal đã nói:
“Để có đức tin, con người phải quỳ gối cầu xin”. Cầu xin là nhìn nhận Chúa là tất
cả, là đặt thánh ý Chúa trên hết, là nhận biết mình yếu đuối, và chỉ cậy trông
một mình Người mà thôi.