Biến cố Chúa lên trời chỉ
là một cách Thiên Chúa mạc khải cho con người dễ hiểu mà thôi. Còn thực chất trời
không phải là một không gian cố định nào và kể từ khi Chúa phục sinh thì Người
không còn bị giới hạn bởi thân xác phàm tục nữa, mà là cùng lúc Người vẫn kết hợp
mật thiết với Ngôi Cha và Ngôi Ba, đồng thời Người còn ở khắp mọi nơi “cả trên
trời, dưới đất và trong nơi âm phủ nữa”. Như vậy là đã rõ, trời không phải là ở
chỗ này hay chỗ kia, ở trên cao hay dưới thấp, mà là ở khắp mọi nơi. Chúng ta vẫn
thường nói khi con người sống thánh thiện là đã nên thánh giữa đời, lên thiên
đàng ngay ở trần gian này. Và quả thật chỉ có như thế thì mới có được. "Và
đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế." (Mt 28, 20)
Vấn đề quan trọng không phải
là cứ đăm đăm nhìn theo bóng dáng Thầy, để mà tiếc nuối, hoặc để mà thắc mắc
xem trời ở đâu và Thầy lên trời sẽ cư ngụ chỗ nào, mà hãy nhớ lại lời Thầy đã
truyền: “Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa
cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần.” (Mt 28, 19). Vì thế,
nên “Các Tông Đồ thì ra đi rao giảng khắp nơi, có Chúa cùng hoạt động với các
ông, và dùng những dấu lạ kèm theo mà xác nhận lời các ông rao giảng.” (Mc 16,
20). Sở dĩ các Tông đồ tiên khởi làm được như vậy, chính là nhờ các ngài đã có
một lòng tin sắt đá vào Thầy của mình, bởi “Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những
ai có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới
lạ. Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu
họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khoẻ."
(Mc 16, 17-18).
Tóm lại, khi Thiên Chúa đến
với con người bằng con đường mạc khải, thì con người phải đến với Thiên Chúa bằng
con đường đức tin “Đức tin là lời con người đáp trả lại Thiên Chúa, Đấng tự mạc
khải và hiến mình cho con người, khi ban ánh sáng chứa chan cho con người đang
đi tìm ý nghĩa tối hậu của đời mình." (Giáo lý HTCG, số 26). Chính vì được
tạo nên theo hình ảnh Thiên Chúa, được mời gọi nhận biết và yêu mến Thiên Chúa,
nên đức tin là con đường giúp con người tìm gặp Thiên Chúa để “khám phá ra một
số ‘con đường’ giúp nhận biết Người. Những con đường này còn được gọi là ‘bằng
chứng về sự hiện hữu của Thiên Chúa’, không theo nghĩa bằng chứng khoa học tự
nhiên, nhưng theo nghĩa những ‘luận chứng đồng quy và có sức thuyết phục’, giúp
con người biết chắc có Thiên Chúa. Những ‘con đường’ đến với Thiên Chúa xuất
phát từ thụ tạo: thế giới vật chất và con người.” (Giáo lý HTCG, số 31).
Ôi! Lạy Chúa, xin cho con
biết sống đức tin của mình một cách chân thực. Vì quả thật rất nhiều khi con
tuyên xưng đức tin của mình thật hùng hồn trước mặt mọi người, nhưng đời sống
con lại chứng tỏ con chẳng tin bao nhiêu, thậm chí có nhiều khi con còn hoài nghi
cả chính mình về một niềm tin con đã chọn cho đời mình! Vậy mà con lại luôn miệng
chia sẻ niềm tin ấy cho mọi người, khiến người nghe cảm thấy những lời con nói
chỉ là những sáo ngữ trên môi miệng, những lời giả dối... Thật chẳng khác gì cảnh
"Các kinh sư và các người Pha-ri-sêu ngồi trên tòa ông Mô-sê mà giảng dạy.
Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn những việc họ làm,
thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm." (Mt 23, 2-3). Ôi! Lạy Chúa!
Xin giúp con thật sự sống những điều con tin, và rao giảng những điều con sống.
Amen.
JM. Lam Thy ĐVD.