Không ai trong chúng ta, đặc
biệt là tuổi trẻ, mà lại không sống với hy vọng tốt đẹp hơn trong tương lai.
Nhưng phải thành thật mà nói thì cuộc đời không phải lúc nào cũng là con đường
trải hoa, vì nhiều lần chúng ta gặp hoàn cảnh vô cùng tệ hại. Ðố với nhiều người,
dường như hy vọng về những điều tốt đẹp chỉ thành tựu trong mơ mộng mà thôi và thực
tế rất phũ phàng.
Tuổi trẻ đi qua rất nhanh.
Ngày tháng trôi qua, chúng ta chẳng mấy chốc già đi. Tóc trên đầu chúng ta mỗi
lúc một điểm thêm nhiều muối tiêu. Sau khoảng tuổi 45, mỗi lần nhìn vào trong gương,
chúng ta giật mình thấy mình già mau quá. Nhìn lại tập ảnh của gia đình, lắm
khi chúng ta không có can đảm ngắm lâu hơn. Chẳng những gương mặt, mái tóc bên
ngoài, mà tuổi già còn gặp nhiều hạn chế hơn tuổi trẻ. Những môn thể thao trước
kia ưa thích, nay không còn đủ sức để chơi nữa. Cặp mắt sắc sảo đã phải đeo
thêm kính mới đọc được sách. Khi bước vào lớp tuổi 60 trở lên, bước đi của
chúng ta trở nên chậm chạp hơn. Trí nhớ mỗi lúc một ra kém cỏi...
Tuổi trẻ là một chuỗi những
vấp ngã, tuổi già là những tháng ngày để ân hận và hối tiếc khi chợt nhận ra giới
hạn của mình. Cuộc đời là thế. Chúng ta có nên bi quan không?
Người Kitô chúng ta luôn được
mời gọi để sống hy vọng. Ðổ vỡ, thất bại không phải là những ngõ cụt trong cuốc
sống, nhưng phải là bàn đạp để chúng ta vươn cao hơn. Cuộc đời không phải là một
chuỗi ngày giữa chiếc nôi và ngôi mộ. Cuộc đời là một hành trình đi từ chỗ hữu
hạn đến chỗ vô hạn, từ chỗ tuyệt vọng đến chỗ đầy hy vọng. Và cuối cùng cánh cửa
của sự chết mà chúng ta rồi đây sẽ bước qua chỉ là một khúc quanh của cuộc hành
trình này mà thôi...