Đừng Đợi Đến Giờ Lâm Chung
Mới Ăn Ở Liêm Chính!
Chứng từ của bà Annick (người
Pháp) từ ước muốn thành công trong nghề
nghiệp đến thành công trong cuộc sống hôn nhân và gia đình.
Tôi chào đời trong một gia
đình khá giả, được giáo dục trong các ký túc xá nổi tiếng. Nhưng cuộc sống nơi
mái ấm lại là ác mộng. Thân phụ tôi là kỹ nghệ gia giàu có thường đánh đập tôi.
Thân mẫu tôi không biết yêu thương con cái.
Năm lên 4 tuổi tôi đã có ý
tưởng đi theo bạn bè để thoát cảnh hỏa ngục gia đình. Trong thời thơ ấu tôi cam
chịu mọi khốn khổ và không hé môi nói với
ai lời nào. Nơi nhà trường, tôi học tập vừa đủ để khỏi bị ở lại lớp vì thân phụ
tôi không muốn đứa con nào thất bại trong việc học.
Vào đại học tôi sung sướng
nếm hưởng mùi vị tự do. Tôi tha hồ làm tất cả những gì tôi ưa thích. Chuyện nào
ngăn cấm, tôi lại càng ước muốn thực hiện cho bằng được! Tôi đùa chơi với lửa với
dao và với hiểm nguy! Có điều may mắn là tôi không bao giờ vượt quá một số lằn
mức ngăn cấm quan trọng. Không rõ lý do tại sao.
Thời gian ngắn sau đó tôi
thành hôn với người bạn trai. Tôi hoàn toàn mù tịt về cuộc sống lứa đôi. Tôi
càng không biết gì về đời sống gia đình. Tôi sinh hạ hai đứa con. Nhưng đối với
tôi, nghề nghiệp chiếm địa vị ưu tiên. Tôi thuê người chăm sóc hai đứa con nhỏ ở
nhà. Phần tôi, tôi dành trọn thời giờ cho công việc.
Tôi điều khiển một dịch vụ
có chân trong lãnh vực quốc tế. Vì thế tôi phải di chuyển rất nhiều: từ nước
này sang nước khác. Tôi sống giữa 2 chuyến bay. Chồng tôi và tôi, chúng tôi có
rất ít liên hệ gia đình. Thỉnh thoảng chúng tôi loáng thoáng gặp nhau. Có lẽ nhờ
thế mà chúng tôi chưa đi đến chỗ ly dị làm tan vỡ gia đình!
Xét về phương diện thế trần,
tôi là kẻ thành công trong cuộc sống. Tôi có việc làm tốt với lương bổng cao.
Tôi là kẻ hạnh phúc. Thế nhưng tận thâm tâm tôi vẫn cảm thấy mình thiếu thốn
cái gì đó.
Một ngày, đứa cháu gái mời tôi tham dự một buổi gặp
gỡ cuối tuần có đề tài về gia đình. Tôi từ chối ngay lấy lý do không có giờ
rãnh. Nhưng rồi vào chiều thứ bảy, lúc ở sở về, tôi tình cờ chạm mặt cháu gái.
Không hiểu tại sao tôi vui vẻ nhận lời tháp tùng cháu đi đến cuộc gặp gỡ. Ban đầu
tôi lơ đãng nghe bài thuyết trình. Nhưng từ từ các lời nói như rót vào tai, thấm
nhập vào tâm trí. Tôi lo âu tự hỏi:
- Cuộc sống gia đình của
mình đang ở mức độ nào?
Tự hỏi rồi tôi tự giải đáp:
-Đã đến lúc cần phải ổn định
cuộc sống gia đình! Nhưng ổn định bằng cách nào? Thưa bằng cách từ bỏ nghề nghiệp!
Nghĩ đến đây tôi cảm thấy bị
bấn loạn. Bởi lẽ giải pháp từ bỏ nghề nghiệp để dành thời giờ phục vụ chồng con
là điều không thể xảy ra đối với tôi lúc ấy!
Nhưng THIÊN CHÚA Nhân Lành
đã ghé mắt trông coi cuộc đời tôi. Ngài từ từ tỏ hiện và giải tỏa mọi khúc mắc.
Tận nơi kín ẩn của lòng mình, trực giác tôi như sẽ có ngày tôi dâng hiến cuộc đời
để phục vụ một cái gì cao cả hơn. Nhưng đây chỉ là tư tưởng lờ mờ. Tôi chưa hiểu
trọn ý nghĩa của nó.
Sáng Chúa Nhật hôm sau,
thay vì đi làm, tôi ở nhà. Chồng tôi rất ngạc nhiên về chuyện bất thường này.
Nhưng chàng không nói gì. Tôi ở nhà dùng bữa trưa với chồng và 2 con. Ban chiều
tôi đến sở làm việc.
Từ đó tâm trạng tôi bắt đầu
đổi khác. Tôi tự đặt nhiều câu hỏi về lối sống hiện tại. Tôi cảm thấy cần phải
thay đổi nhưng không biết phải thay đổi như thế nào. Tôi cần được hướng dẫn.
Sau cùng tôi quyết định tiếp tục tham dự các buổi thuyết trình về đề tài gia
đình. Cùng lúc, tôi dành ưu tiên cho cuộc sống gia đình.
Càng đi sâu vào vấn đề tôi
càng hiểu rõ cần phải có thời gian để ổn định và để thiết lập niềm hiệp nhất
gia đình giữa vợ chồng và con cái. Sau này, chồng tôi thổ lộ với tôi rằng lúc ấy
chàng đang toan tính chuyện ly dị vợ, nếu tôi cứ tiếp tục lối sống bôn ba bên
ngoài gia đình.
Dần dần hai vợ chồng tôi có
thể trao đổi đối thoại lắng nghe và hiểu nhau. Chúng tôi đâu ngờ rằng, trong thời
gian qua, chúng tôi đã tạo cho nhau không biết bao nhiêu thù hận, oán ghét và
cay đắng… Giờ đây chúng tôi phải xóa hết, bỏ hết. Với thời gian, niềm an bình
được thiết lập nơi tổ ấm và mối hiệp thông sâu xa nối kết hai vợ chồng tôi lại
với nhau.
Chỉ còn vấn đề nghề nghiệp.
Không thể một sớm một chiều tôi có thể cắt đứt tất cả. Tôi đành phân chia thành
nhiều giai đoạn. Tôi bắt đầu bỏ rơi lãnh vực quốc tế. Tôi giảm bớt các cuộc di
chuyển. Sau cùng tôi bước vào giai đoạn quyết định chung kết. Một hôm, tôi khám
phá ra nơi một giáo xứ ở thủ đô Paris có một cộng đoàn gồm toàn các nhân viên
thiện nguyện. Tôi nghĩ ngay đến chuyện trở thành nhân viên thiện nguyện.
Trở thành nhân viên thiện
nguyện quả là bước hoán cải quan trọng trong cuộc đời tôi. Làm việc không lãnh
lương!!! Dành trọn thời giờ để phục vụ tha nhân cách nhưng không!!! Một con đường
mới mẻ mở ra trước mặt tôi. Con đường thật đau thương nhưng có sức mạnh giải
thoát. Từ ngày trở thành tôi tớ phục vụ theo tinh thần Phúc Âm, tôi được lớn mạnh
trong Đức Tin. Tôi tiến nhanh trên con đường phó thác. THIÊN CHÚA Quan Phòng quả
đã cầm tay tôi dẫn đi những bước khổng lồ. Muôn đời tôi ca ngợi lòng thương xót
vô biên của Ngài.
... ”Học trước đã rồi hãy
nói sau; để ngừa bệnh, con hãy uống thuốc. Trước khi xét đoán, hãy tự kiểm điểm,
thì trong giờ Chúa đến viếng thăm, con sẽ được khoan hồng. Để khỏi mang bệnh,
con hãy hạ mình xuống, trong lúc ốm đau vì tội lỗi, con hãy tỏ lòng ăn năn. Hãy
giữ lời khấn hứa đúng thời, đừng chậm trễ, đừng đợi đến giờ lâm chung mới ăn ở
liêm chính. Trước khi khấn hứa, con hãy lo dọn mình; đừng làm như người thử
thách THIÊN CHÚA. Hãy nhớ đến cơn thịnh nộ trong những ngày cuối cùng, đến giờ
báo oán, khi Người ngoảnh mặt đi. Hãy nhớ đến thời đói kém, khi con dư dật; khi
giàu có, hãy nhớ đến cơn nghèo khổ và nỗi khốn cùng. Từ sáng sớm tới chiều tà,
thời gian thay đổi; trước mặt THIÊN CHÚA, tất cả đều mau qua. Người khôn ngoan
thì thận trọng trong mọi sự, và giữ mình khỏi lầm lỡ trong ngày tội lỗi hoành
hành. Ai thông minh thì biết khôn ngoan, và ca tụng kẻ tìm được khôn ngoan. Những
người thạo ăn nói, chính họ cũng trau dồi khôn ngoan, và nhả ngọc phun châu
thành những câu ngạn ngữ tuyệt vời” (Sách Huấn Ca 18,19-29).
(”Il a changé ma vie! Dieu je L'ai
rencontré”, Tome II, Éditions de l'Emmanuel, 2001, trang 39-46)
Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt