Cuộc đời chúng ta là một cuộc
hành trình, mà đích đến nằm ở phía bên kia. Trời là đích xa xôi nhưng chi phối
những bước chân gần gũi. Những bước chân đi đến với anh em, những bước chân đi
vào lòng thế giới, những bước chân đi loan báo Tin Mừng.
Tin Mừng chính là Thiên Chúa yêu thương con người.
Tin Mừng chính là ai tin và chịu phép rửa sẽ được cứu độ.
Tin Mừng chính là có Chúa cùng hoạt động với những dấu lạ kèm
theo.
Vậy người tín hữu Kitô không chỉ ngước mắt nhìn trời, nhưng hăng
say đi loan báo Tin Mừng, vì trái đất còn mênh mông những đồng lúa chín vàng.
Chúa về trời, nên Người đã mượn miệng lưỡi chúng ta để rao giảng,
mượn đôi tay chúng ta để thi ân, mượn đôi chân chúng ta để đi đến với người
cùng khổ.
Chúa về trời, nhưng Người vẫn hiện diện và hoạt động trong cuộc sống
chứng nhân của mỗi người tín hữu.
Chúa về trời, nhưng Người vẫn thực hiện những dấu lạ trong cuộc đời
những con người biết sống tận tình cho tha nhân.
Chúa về trời, nhưng Người vẫn canh cánh bên lòng một ước mơ: “Lạy
Cha, con muốn rằng con ở đâu thì những người Cha ban cho con cũng sẽ ở đấy với
con” (Gioan 17:24).
Đã là ước mơ thì lúc nào cũng nghĩ tới điều mình mơ ước. Nếu Chúa
đã ước mơ ở cùng chúng ta trên trời thì bao lâu chúng ta chưa về trời với Chúa,
là bấy lâu trong lòng Chúa còn hình bóng chúng ta.
Đã là ước mơ bao giờ cũng mong đạt được điều mình mơ ước. Nếu Chúa
đã mong chúng ta có mặt nơi Chúa ngự, thì không lẽ gì chúng ta sẽ không hiện diện
ở đó.
Lạy Chúa, con đường lên trời là con đường hẹp, con đường về trời là
con đường yêu thương. Xin cho tất cả mọi nẻo đường chúng con đi, đều dẫn chúng
con về quê trời. Ước gì qua cuộc sống chúng con, người ta nhận ra Nước Trời
đang tỏ hiện. Amen!
Sưu tầm

