Ads

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2016

CÔNG TRÌNH SÁNG TẠO CỦA THIÊN CHÚA

Hc 42, 15-26 (Hl 15-25)
"Các công trình của Chúa đầy ánh vinh quang của Người".
Trích sách Huấn Ca.
Tôi sẽ ghi nhớ công trình của Chúa, và sẽ thuật lại những điều tôi đã thấy. Nhờ lời Chúa mà Chúa đã thực hiện những kỳ công. Mặt trời chiếu soi vạn vật, và công trình của Chúa đầy ánh vinh quang của Người.
Nào Chúa đã không ban cho các thánh được cao rao các việc kỳ diệu của Người, những việc mà Chúa toàn năng đã củng cố trong vinh quang của Người sao?
Người dò xét vực thẳm và lòng con người, thấu biết những mưu chước của họ, vì Chúa thấu suốt mọi sự và theo dõi những dấu thời đại, tuyên bố những gì thuộc về dĩ vãng và hậu lai, tỏ bày những dấu vết các việc ẩn kín. Không một tư tưởng nào mà Người không biết, không một lời nào có thể giấu được Người.
Người sắp đặt những kỳ công sự khôn ngoan của Người. Người có trước muôn đời và tồn tại muôn thuở, không thêm không bớt, không cần đến vị cố vấn nào. Mọi công trình của Người thực đáng quý chuộng, và như những ánh lửa người ta có thể ngắm nhìn. Mọi vật ấy đều sống động và tồn tại muôn đời, và vâng phục Người trong mọi hoàn cảnh. Tất cả đều có từng đôi và cái này đối diện với cái nọ, và Người không làm chi khuyết điểm. Vật này làm nổi bật vẻ đẹp cho vật kia. Và ai có thể nhàm chán nhìn xem vinh quang của Người?
Thiên Chúa tạo dựng thế giới cho thấy phải là một lời mời gọi con người ngắm nhìn và ca ngợi quyền năng cao cả và lòng trắc ẩn của Thiên Chúa đối với công trình do Người sáng tạo. Ở đây nhắc nhở Thiên Chúa chính là Chủ thế giới, Người là Đấng nắm chủ quyền tuyệt đối trên thế giới và là Đấng sáng tạo tuyệt vời của thế giới, Người là Đấng sáng tạo và điều hành thế giới. Như thế Thiên Chúa có một mối liên hệ nội tại với chính thế giới, tuy nhiên, Thiên Chúa vẫn ngự một thế giới tuyệt đối siêu việt đối với thế giới. Còn thế giới thì lại ở một dạng khác đối với Thiên Chúa. Thế giới vừa tỏ ra vừa hoàn toàn lệ thuộc vào Thiên Chúa, vừa thực sự tự lập với Thiên Chúa. Điều này nhằm khẳng định rằng, từ nguyên thủy, thế giới bắt nguồn từ Thiên Chúa và lúc nào cũng chịu sự chi phối của Thiên Chúa, lúc nào thế giới cũng nằm trong sự lệ thuộc Thiên Chúa; nhưng vì Thiên Chúa khai triển thế giới để thế giới hiện hữu tự lập, cho nên thế giới sinh hoạt trong thế tự lập đối với Thiên Chúa.
Như vậy, một khi ý thức Thiên Chúa là tác giả và là Đấng điều khiển thế giới, người ta sẽ có một thái độ khác với Thiên Chúa. Đó là một thái độ cung kính, quy phục Đấng Sáng tạo, vì thấy vũ trụ càn khôn được sắp đặt một cách trật tự, hài hòa cùng với những kỳ vĩ của nó mà con người chưa thể hiểu biết hết được. Mặt khác, khi được thụ hưởng các tài nguyên đa dạng phong phú của thế giới, con người tự mình phải hình thành một thái độ biết ơn sâu xa đối với Thiên Chúa, thể hiện qua lời kinh ca ngợi, cảm tạ. Được kinh nghiệm thế nào là quyền năng và đức khôn ngoan của Thiên Chúa tỏ hiện trong các thế lực nguyên sơ và trong cách Thiên Chúa an bài mọi sự trong vũ trụ, con người thấy mình có thể hoàn toàn tin tưởng phó thác vào Thiên Chúa và khi rơi vào cảnh gian truân con người nói lên lòng tin tưởng tín nhiệm đó bằng những lời cầu nguyện van xin.
Tóm lại, Thiên Chúa là Đấng dựng nên muôn loài và sắp đặt trật tự cách khôn ngoan. Người tạo dựng mọi sự tốt đẹp và tạo dựng trong trật tự. Con người sẽ là chóp đỉnh của việc tạo dựng trong công trình của Thiên Chúa. Con người mang hình ảnh Thiên Chúa và được đặt làm chủ muôn loài.

Thử nghĩ mà xem, Thiên Chúa cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý, nhưng sao chúng ta lại không sử dụng nó theo đúng ý của Ngài:
Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.

Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.

Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.

Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.
Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con người phải được xuất phát và lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài.