Chúa là Mục Tử chăn dắt tôi
Tôi chẳng thiếu thốn chi
Trong đồng cỏ xanh rì
Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa tôi tới dòng nước trong lành
Và bổ sức cho tôi
Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính
Vì danh dự của Người.
Lạy Chúa,
Dầu qua thung lũng âm u
Con sợ gì nguy khốn
Vì có Chúa ở cùng
Côn trượng Người bảo vệ
Con vững dạ an tâm.
Lòng nhân hậu và tình thương Chúa
Ấp ủ con suốt cả cuộc đời
Và con được ở đền Người
Những ngày tháng, những năm dài triền miên…
(Tv.23)
*****************
*****************
Chúa ơi! Con nào có hay “Lòng nhân hậu và tình
thương Chúa ấp ủ con suốt cả cuộc đời”. Con đâu biết rằng “Con được ở trong nhà
của Chúa, những ngày tháng, những năm dài triền miên”. Với “côn trượng Ngài bảo
vệ”, Ngài đưa con đi qua thung lũng âm u của cuộc đời. Những ngày tháng đi
hoang, những năm tháng lạc lối của niềm tin… Ngài dẫn đưa con về đường ngay nẻo
chính. Ngài mang con tới dòng nước trong lành, và bổ sức cho con…
Chúa ơi! Lời Chúa nhắc nhở con: “Chiên
ta thì nghe tiếng ta” (Ga.10:27). Nhưng con nào có nghe được tiếng Chúa. Tiếng
Chúa quá nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như lời thì thầm của gió, sâu thẳm như tiếng nói
của đáy đại dương. Tiếng Chúa bị che lấp bởi muôn ngàn tiếng ồn ào khác luôn
vang vọng bên tai con: Tiếng của vật chất tiền bạc; tiếng của địa vị danh vọng;
tiếng của đam mê dục vọng… Con không nghe được tiếng Chúa vì con không ở trong
đàn chiên của Chúa? Hay vì con vẫn ở trong đàn chiên của Chúa nhưng không hề
“biết” Chúa? Cái “biết” thâm sâu và gần gũi mà con không có để nhận ra tiếng
kêu mời của Người Mục Tử Nhân Lành.
“Ta biết chúng và chúng biết ta” (Ga.10:27).
Cái “biết” thâm sâu đó không phát xuất từ kiến thức của cái đầu, nhưng phải đến
từ lòng tin yêu cảm mến của con tim. Cái “biết” thâm sâu đó làm con quyến luyến,
gắn bó và ràng buộc đời mình với Chúa, giúp con từ bỏ chính mình để đi theo
Chúa. Cái “biết” thâm sâu đó sẽ làm con vững dạ an tâm, sẽ giúp con không sợ gì
nguy khốn, sẽ mang con đến cuộc sống sung mãn và hạnh phúc trong đàn chiên của
Ngài.
Chúa ơi! Lời Chúa mời gọi con “trở nên
một với Chúa” giống như “Ta với Cha là một” (Ga.10:30). Con băn khoăn với lời mời
gọi của Ngài, vì không biết làm sao để con được “trở nên một” với Chúa? Làm thế
nào để con được “đồng hình đồng dạng” với Ngài? Và làm thế nào để con được trở
nên “giống” Ngài mỗi ngày mỗi hơn? Lòng con cũng luôn nghi ngại với những câu hỏi: Con sẽ được gì khi con trở nên một với
Chúa? Con sẽ ra sao khi con được đồng
hình đồng dạng với Ngài? Lời Chúa đã cho con câu trả lời thỏa đáng: “Ta
ban cho chúng sự sống đời đời. Chúng không bao giờ phải diệt vong” (Ga.10.28)
Chúa ơi! Lời Chúa đã hé mở cho con: “Ta
chính là Mục Tử nhân lành. Mục tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn
chiên.” (Ga 10:11). Không ai cướp được đoàn chiên khỏi tay Người, vì Người dùng
chính mạng sống mình mà bảo vệ. Người ràng buộc đời mình vào sinh mạng của đoàn
chiên.
Chúa ơi! Chúa là là Mục Tử chăn giữ đời con,
xin cho con biết lắng nghe tiếng Chúa và bước đi theo Ngài. Xin cho con biết
noi gương bắt chước Chúa để trở nên mục tử nhân lành trong gia đình con, trong
xóm làng mà con đang sinh sống, và trong cộng đoàn giáo xứ con đang sinh hoạt.
Amen.
Linh Xuân Thôn
*****************
LỜI KÊU CẦU CỦA CON CHIÊN
Một con chiên nhỏ ham vui, lạc đàn. Nó muốn
quay về nhưng bí lối, quên đường. Bản tính loài chiên thì hiền lành,
nhưng chậm chạp, khù khờ. Nó không có sự khôn ngoan của loài chó biết vẫy đuôi
vui mừng khi chủ gọi, vỗ đầu. Nó không biết để dấu trên đường đi nên khi lạc lối
không nhớ nẻo về. Bởi đó, chiên cần người chăn.
Giữa núi đồi bao la, con chiên nhỏ không biết
làm gì khác hơn là lớn tiếng kêu vang, hy vọng người chăn chiên nghe thấy, rồi
tìm đến, mang nó về đàn. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của cỏ cây, đồi núi.
Nó mệt lả, ngất đi. Bỗng nó nghe tiếng chó sủa, tiếng gậy roi đập vào các lùm bụi
từ xa. Người chăn chiên đang tìm nó! Nó vốn sợ chó, sợ đòn gậy. Nó cũng không
còn sức để lớn tiếng kêu cầu. Nó khiếp sợ, thiếp đi. Người chăn chiên đi qua,
vô tình không hay biết. Khi tỉnh lại, nó nghe tiếng chó và gậy roi đã đi xa.
Trước mặt nó là hố sâu, thung lũng. Sau lưng là vách đá trơ trơ. Ngày mai, người
chăn chiên sẽ trở lại kiếm nó? Hay nó đã được ghi là mất tích? Ngày mai biết nó
còn sống không? Trời cao có thấu? Tuyệt vọng... Phó mặc! Nó lầm lũi bước đi...
Về đâu?
Chó và gậy là hai vật không thể thiếu đối với
người chăn chiên, hai dụng cụ hành nghề tất yếu, hai phụ tá đắc lực. Đối với
người mục tử nhân lành, gậy dùng để chỉ đường dẫn chiên đến những đồng cỏ xanh,
suối nước mát; và khi cần, gậy trở thành khí cụ dùng để bảo vệ đàn chiên chống
lại loài lang sói đang rình rập chờ vồ mồi. Nhưng đối với người chăn thuê, gậy
tượng trưng cho quyền hành chỉ huy, ra lệnh, chủ yếu là phương tiện trừng phạt
những con chiên lạc đàn.
Chó giúp kiềm giữ chiên đi theo hàng ngũ. Khi
thấy con chiên nào muốn rời đàn đi riêng, chó sủa lên để báo hiệu cho người
chăn và đồng thời cũng để làm chiên lạc hoảng sợ quay về, nhất là những con
chiên thích chạy nhảy tung tăng, hoặc mải mê ngắm nhìn trời cao, hoặc đang khao
khát muốn tìm một dòng nước mát trong lành hơn.
Thời xưa, đối với dân Do Thái, con chiên là một
tài sản đáng kể, được chủ tận tình chăm sóc sớm hôm. Khi một con chiên đi lạc,
người chăn chiên không quản công khó nhọc đi tìm kiếm khắp nơi suốt ngày, tìm
mãi cho đến khi gặp lại mới thôi. Liên hệ giữa người và vật là liên hệ yêu
thương gắn bó. "Ta biết con chiên Ta và con chiên Ta biết Ta" (Ga
10:14). Người chăn chiên biết rõ đặc tính từng con một và chiên cũng dễ dàng nhận
ra tiếng chủ chăn của mình. Ngày nay, cuộc sống đã đổi thay, người chủ chăn có
bao nhiêu việc phải lo liệu, tính toán, bao nhiêu thứ ưu tiên hàng đầu, ngổn
ngang trăm mối... Con chiên lạc không còn là đối tượng đáng để ý quan tâm. Liên
hệ giữa người với người là liên hệ khế ước, hợp đồng, liên hệ kinh tế, tài
chánh, liên hệ bổn phận và quyền lợi, nói khác đi, liên hệ theo lối tiền trao
cháo múc! Con chiên thường không còn nhận ra tiếng người chăn, và chủ chăn cũng
không biết con chiên mình, trừ những con chiên béo mập, ngoan ngoãn, vâng lời,
biết làm bùa làm phép...
Vậy, “Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến, hãy tìm kiếm
tôi tớ Chúa, tìm kiếm chiên lạc của Chúa.
Hỡi Mục Tử, xin tìm kiếm, như Giuse đã tìm kiếm những con chiên của ông...
Chiên của Chúa còn lạc đường, bao lâu Chúa còn trì hoãn, còn dừng chân lại trên núi non. Xin Chúa hãy để lại 99 con chiên và lên đường tìm một con đang lạc lối.
Chiên của Chúa còn lạc đường, bao lâu Chúa còn trì hoãn, còn dừng chân lại trên núi non. Xin Chúa hãy để lại 99 con chiên và lên đường tìm một con đang lạc lối.
Xin hãy đến và đừng mang theo chó. Hãy đến và đừng
đem theo những người làm thuê thô lỗ. Hãy đến, và đừng dẫn theo người chăn thuê
không biết đi qua cửa chính. Hãy đến, không mang theo người trợ giúp, không người
trung gian, vì từ lâu con vẫn đang chờ đợi Chúa đến.
Con biết rằng Chúa sắp đến, nếu thực là con đã
không quên giới lệnh của Ngài. Hãy đến mà đừng mang gậy gộc, trái lại, với tình
yêu thương và thái độ từ nhân khoan thứ."
(Lời kinh của thánh Ambrôsiô)
(trích Chứng Nhân Hy Vọng, FX. Nguyễn Văn Thuận,
Regina 2000, tr. 50).
*****************
Xin Chúa Thánh Thần xuống, không phải chỉ bây
giờ và sau này, nhưng mãi mãi và luôn luôn, để canh tân Giáo Hội Chúa từng
ngày, từng giờ, từng mỗi phút giây.
Xin Chúa Thánh Thần xuống để thêm sức mạnh cho
các mục tử của Chúa sống trung thành với lời khấn hứa khó nghèo, thanh sạch, và
thấu hiểu "điều răn mới" để đàn chiên luôn nhìn thấy hình ảnh của
Chúa yêu thương nơi vị chủ chăn của mình.
Xin Chúa Thánh Thần xuống để hoán cải và đổi mới
mỗi người chúng con, để chúng con luôn xứng đáng với tình yêu của Chúa Giêsu Cứu
Thế.
Chúa ơi, xin hãy đến! Bao nhiêu con chiên đang
mong chờ Ngài!
Nguyễn Bửu Đồng