Cũng như tại bất cứ một
trung tâm hành hương nào, tại Lộ Ðức, du khách và khách hành hương có thể đọc
được không biết bao nhiêu lời cảm tạ dâng lên Ðức Mẹ cũng như không biết bao
nhiêu kỷ vật khác mà những người thọ ơn muốn cho thiết lập để ghi nhớ ơn Mẹ...
Trong muôn nghìn kỷ vật tạ ơn ấy, người ta thấy có một bức tượng diễn tả một
người mù vừa được chữa lành. Dĩ nhiên, được sáng mắt là một trong những phép lạ
đầu tiên được ghi trong sách những phép lạ tại Lộ Ðức. Nhưng bức tượng người mù
sáng mắt ở đây lại tượng trưng cho một biến cố khác, một phép lạ theo đúng
nghĩa bởi vì đó là phép lạ của một người tìm lại được ánh sáng Ðức Tin.
Bức tượng này được một người
đàn bà quý phái cho dựng lên để ghi nhớ ánh sáng Ðức Tin mà bà đã tìm lại được
tại Lộ Ðức. Tuy là người Công Giáo, nhưng kể từ khi chồng qua đời, người đàn bà này không còn một chút tin tưởng gì nơi Chúa và Mẹ nữa. Và dĩ nhiên, cũng giống như những
người khô đạo khác, người đàn bà này chỉ tìm kiếm có mỗi một điều: đó là thú vui
trong cuộc sống.
Một mùa hè nọ, trên đường
đi đến một trung tâm nghỉ mát nổi tiếng ở phía Nam nước Pháp, người đàn bà này phải
đi qua Lộ Ðức. Thấy đám đông tấp nập tại trung tâm Thánh Mẫu, bà ta tò mò dừng
lại xem. Bà không ngờ rằng chính Chúa đang tìm kiếm và đeo đuổi bà. Từ thái độ
bàng quang của một người hiếu kỳ, người đàn bà này đã tìm lại ánh sáng Ðức Tin. Ðể
tạ ơn Chúa và Ðức Mẹ, bà đã cho dựng lên bức tượng của người mù với hàng chữ
như sau: "Tìm lại Ðức Tin là một phép lạ vĩ đại hơn là được sáng mắt".
Trên vạn nẻo đường của
chúng ta, lúc nào Thiên Chúa cũng có mặt. Thật ra, không phải con người đi tìm
kiếm Thiên Chúa cho bằng chính Thiên Chúa đeo đuổi kiếm tìm con người.
Trong mọi biến cố của cuộc
sống, lúc nào Thiên Chúa cũng có mặt. Trong an vui hạnh phúc, hay trong thất bại
khổ đau, Ngài luôn ở bên cạnh ta để mời gọi ta tin tưởng ở Tình Yêu của Ngài.
Ngay cả khi con người muốn khước từ và gạt bỏ Ngài ra khỏi cuộc sống, Thiên
Chúa vẫn tiếp tục đeo đuổi con người.
Thánh Kinh đã ví Thiên Chúa
như một người tình chung thủy, lúc nào cũng chờ đợi, lúc nào cũng nài nỉ, lúc
nào cũng vỗ về, lúc nào cũng tha thứ.
Tin ở một sự hiện diện
trung thành như thế của Thiên Chúa, thái độ của chúng ta phải là thức tỉnh, chờ
đợi và tin tưởng không ngừng. Trong an vui thịnh đạt, chúng ta dâng lời cảm tạ
Chúa. Trong thất bại khổ đau, chúng ta cũng hãy tin tưởng phó thác. Và ngay cả
những lúc vấp ngã vì yếu đuối, chúng ta cũng hãy tin tưởng ở lòng tha thứ vô bờ
của Ngài. Thiên Chúa sẽ không bao giờ bỏ mặc con người.
nguồn: Veritas