Nếu mọi sự diễn ra thật
suôn sẻ với con, lòng con tràn ngập vui sướng vì cảm nhận được tình yêu của
Thiên Chúa tuôn đổ tràn ngập trên con. Còn nếu con gặp phải biết bao trắc trở
trong cuộc sống, cảm giác đau buồn xâm chiếm hết tâm can, như sức nặng của thập
giá mà con cảm thấy mình chẳng thể vác nổi. Chẳng lẽ Chúa chỉ yêu con bằng những
niềm vui thôi sao? Hay tại vì con đã không nhận ra cách Chúa yêu trong những
đau khổ con phải mang lấy? Niềm vui luôn dễ dàng làm cho con nhìn nhận mọi sự
trong cái nhìn đầy những sắc hồng; còn nỗi buồn thì chẳng gì có thể xóa được,
ngay cả cái mờ nhạt nhất của những sắc đen.
Nếu phải chọn lựa, con
chẳng thích chọn nỗi buồn bao giờ! Tại sao con phải buồn khi có biết bao niềm
vui quanh con? Tại sao con phải khóc khi tiếng cười luôn ngập tràn bên tai? Tại
sao con phải đau lòng khi không nhất thiết phải trải lòng mình ra như thế? Chúa
cũng đâu thích buồn khi nhìn thấy con buồn, nhưng tại sao Ngài lại chẳng vui?
Có phải vì con đang dần mất đi những niềm vui do sự ích kỷ? Có phải vì con chẳng
hiểu và chẳng thể thấu cảm được với nỗi đau của anh em? Có phải vì con đã vô
tâm, thờ ơ, hay chai đá trước sự rung động cần thiết của một trái tim biết yêu?
Chúa cần con biết chọn lựa nỗi buồn là thế! Buồn để con biết quý trọng niềm
vui, buồn để con biết cảm thông và chia sẻ, buồn để con tim của con được lên tiếng
cho mọi hành động của mình. Và hơn thế nữa, Chúa cần con biết chọn nỗi buồn để
con được vỡ òa trong niềm vui.
Niềm vui Ngài ban cho
con là sự khám phá ra một điều gì đó thật tuyệt vời nơi những nỗi buồn! Có khi
đó chỉ là cái hạnh phúc nhỏ nhoi khi con nhận ra sự quan phòng đặc biệt của Ngài
mà bấy lâu nay con chẳng để ý tới. Cũng có khi đó chỉ là một kết quả tốt đẹp
nào đó từ những việc hằng ngày con làm mà con chẳng lưu tâm. Và nhiều khi đó là
những ngạc nhiên, những bất ngờ thú vị con chẳng bao giờ dám nghĩ đến. Đó chẳng
phải là cách mà Chúa làm cho mọi sự luôn mới mẻ và hấp dẫn đó sao? Con đau khổ
để con được hạnh phúc, con bất hạnh để con được yêu thương, con khóc lóc để con
được vui sướng, con vác thập giá để con được vinh quang!
Tất cả đều là Thánh Ý
của Ngài! Ngài chẳng thích thấy con buồn, nhưng chắc chắn nỗi buồn ấy sẽ giúp
con có được niềm vui trọn vẹn; bởi vì con không thể tách mình ra khỏi những nỗi
buồn của chính Ngài. Ngài buồn khi thấy con không biết trân trọng những gì Ngài
đã trao ban như những nén bạc của thiên nhiên, của vạn vật đất trời; con chẳng
thể vui được vì những việc mình đã làm, nhưng nỗi buồn của con sẽ khiến con phải
biết hành động thế nào cho đẹp ý Ngài, và con tin chắc Ngài sẽ lại trao ban niềm
vui cho con vì những gì con đã cố gắng. Ngài buồn khi thấy con chẳng chút bận
tâm tới những người anh em đang lao đao khốn khổ vì tại họa; con cũng chẳng vui
vì sự hờ hững của chính mình đã làm cho tình nghĩa như dần đánh mất, nhưng con
sẽ nối lại những mối dây bị cắt đứt ấy để niềm vui của sự gắn kết được nên trọn
vẹn. Nhận ra được ý Ngài trong những nỗi buồn, vâng theo ý Ngài một cách tuyệt
đối; con tin chắc mình sẽ được tràn ngập niềm vui.
Mỗi ngày sống của con
là sự đan xen của những niềm vui và nỗi buồn. Con ước ao con luôn khám phá ra
được ý Ngài trong mỗi biến cố. Con chẳng bao giờ thiếu tình yêu của Ngài, nhưng
bản thân con chẳng biết đón nhận thế nào cho xứng đáng; vì chẳng dễ gì để con
nhận ra tình yêu của Ngài trong những nỗi buồn. Ấy vậy mà những lúc đau buồn ấy
thì ân huệ của Ngài tuôn đổ dạt dào, như hình ảnh của một người mẹ bằng mọi
cách dỗ dành đứa con, để con lại được cười tươi với mẹ.
Therese Trần Thị Kim
Thoa