Hôm đó là ngày
30.8.2007. Tôi đi làm về. Chiếc xe của tôi chạy bon bon trên quãng đường
được cho phép chạy ở tốc độ 50miles/giờ. Khi chỉ còn cách nhà khoảng 5 phút nữa
thình lình tôi thấy đầu óc choáng váng rồi không còn biết và thấy gì. Tiếp đó tôi nghe tiếng va chạm mạnh giữa chiếc
xe của tôi với một vật gì đó. Lúc này tôi biết tai nạn vừa xảy ra và tôi cũng
đoán biết vật mà chiếc xe của tôi vừa đụng chạm là một chiếc xe chạy ngược chiều. Tôi ngồi bất động nhìn chiếc xe của mình đang lao xuống bờ đường bên tay phải. Khi chiếc xe đã ngừng lại tôi thấy mình vẫn
ngồi an toàn trên ghế. Tôi ngước mắt lên trời cảm tạ Chúa và Đức Mẹ đã cho tôi
được bình an.
Ngay lúc đó một người phụ nữ
Mỹ mà tôi đoán là bà ta lái xe ngay sau chiếc xe của tôi chạy đến và với vẻ mặt
có vẻ lo lắng bà hỏi tôi có sao không? Tôi cám ơn bà rồi trả lời rằng tôi không
sao, chỉ bị rát nơi mặt vì sức bung mạnh của chiếc túi không khí (air bag) đánh
vào mặt và bàn chân trái bị đau. Vừa nói với người phụ nữ Mỹ tôi vừa hơi cúi xuống
xem nguyên do nào khiến cho bàn chân trái của tôi bị đau. Nhưng qua ô cửa mà
kính đã bị bể nát và bằng một động tác rất nhanh người phụ nữ Mỹ đưa tay ngăn
tôi lại rồi đẩy cho người tôi dựa vào thành ghế. Vừa làm động tác này bà vừa
căn dặn tôi phải ngồi yên không được cử động cho đến khi xe cứu thương tới. Nghe lời bà, tôi ngồi yên không động đậy.
Tựa lưng vào thành ghế tôi
nhắm mắt lại và một lần nữa thầm thĩ tạ ơn Chúa và Đức Mẹ đã che chở tôi trong
tai nạn vừa qua. Tự nhiên nước mắt trào
ra hai bên khóe mắt. Tôi không hiểu vì
sao nước mắt chảy ra nhưng người phụ nữ Mỹ tưởng tôi khóc vì đang lo nghĩ về điều
gì đó. Bà an ủi tôi rằng mọi sự rồi sẽ
OK không cần phải nghĩ ngợi gì. Người phụ nữ tốt bụng đã có mặt giúp đỡ tôi
ngay khi tai nạn vừa xảy ra cho tới khi có nhân viên cứu thương đến nơi.
Trong thời gian nằm trong
xe cứu thương trên đường tới bệnh viện cũng như trong lúc ở trong phòng cấp cứu
chờ đợi gặp bác sĩ tôi đã suy nghĩ thật nhiều về biến cố vừa trải qua. Tôi đã đặt
ra nhiều câu hỏi mà không trả lời được. Nguyên nhân nào làm cho tôi không hay
biết gì trong giây lát khiến tai nạn xảy ra? Tại sao tôi vẫn được bình an trong một tai nạn như vậy? Với mức độ hư hại của chiếc xe không ai nghĩ
tôi còn sống sót chứ đừng nói đến chuyện được bình an. Thế mà tôi vẫn được bình
an. Cuối cùng tôi chỉ có thể giải thích rằng Chúa chưa muốn tôi chết.
Đêm hôm đó nằm trên giường
bệnh nhân tôi mơ thấy mình đã chết. Tôi thấy mình đang nằm trong một quan tài
được đặt trong một căn phòng của một Nhà Quàng nào đó trong thành phố. Ở đó tôi
nghe được những tiếng khóc, nghe được những tiếng thở dài cùng những ngôn từ buồn
thảm. Tôi nhìn thấy những cặp mắt đỏ hoe, đầm đìa nước mắt. Cũng ở đó tôi còn
nghe được những lời kinh sốt sắng để cầu nguyện cho người vừa qua đời. Trong lúc
đó thì linh hồn đã ra đi để đến trình diện trước tòa phán xét.
Trên đường đến tòa phán xét
tôi biết rõ sau khi bước ra khỏi tòa phán xét thì linh hồn tôi sẽ đến một trong
ba nơi như lời kinh bổn mà tôi đã thuộc nằm lòng ngay từ khi còn bé. Theo đó
thì linh hồn tôi “Hoặc lên Thiên đàng, hoặc xuống Hỏa ngục hay là vào lửa Luyện
tội”. Trong lúc chờ đợi đến phiên mình vào gặp vị thẩm phán, tôi đã tự trấn an
để đừng quá lo sợ.
Tôi nhủ thầm rằng suốt một
đời theo Chúa và ngày ngày nài nỉ “Lạy Chúa Giêsu xin tha tội cho chúng con,
xin cứu chúng con khỏi sa hỏa ngục...” tôi hy vọng sẽ được Chúa thương xót cho
tôi tránh khỏi hỏa ngục nhưng lên thẳng thiên đàng thì tôi không bao giờ dám
nghĩ tới. Vì trước mặt Chúa là Đấng Toàn Thiện, Toàn Hảo thử hỏi ai là người được
coi là tinh tuyền để được vào thẳng nước thiên đàng mà không phải trải qua thời
kỳ thanh luyện? Nói cách khác là đền tội
nơi luyện ngục.
Tôi đang suy nghĩ thì có lệnh
triệu vào trình diện trước tòa. Vị chánh thẩm nhân lành nhưng công minh trao
cho tôi một cuốn sổ. Vừa trao cuốn sổ cho tôi Người vừa nói với tôi rằng tất cả
công, tội của tôi cũng như thời gian phải ở luyện ngục đều được ghi đầy đủ ở
trong đó. Tôi nhận cuốn sổ bước ra vừa đi tôi vừa mở cuốn sổ.
Tôi xem lướt qua phần ghi
công và tôi thật ngạc nhiên vì thấy có những việc rất nhỏ nhặt nhưng đã được
ghi ở phần công phúc. Tôi chưa muốn mở đến phần ghi tội vì nóng lòng muốn biết
thời gian tôi phải đền tội ở luyện ngục là bao lâu. Tôi lật tiếp ít trang nữa
và hồi hộp khi nhìn thấy hàng chữ: thời gian đền tội ở luyện ngục…
Vừa lúc đó thì có ai đó vỗ
vỗ vào vai tôi. Tôi mở choàng đôi mắt và
thấy người y tá đang đứng bên cạnh đầu giường với dụng cụ đo áp huyết. Người
thanh niên trẻ mỉm cười nói xin lỗi đã làm gián đoạn giấc ngủ của tôi nhưng đã
đến giờ anh ta phải đo huyết áp cho tôi. Tôi đưa cánh tay để anh ta làm nhiệm vụ
trong lúc đầu óc tôi vẫn còn nghĩ đến giấc mơ.
Khi người y tá đã ra khỏi
phòng tôi trở lại với giấc mơ. Tôi cảm thấy tiếc vì chưa biết được thời gian phải
đền tội ở luyện ngục thì người y tá đã đánh thức tôi dậy. Câu chuyện trong giấc
mơ lại được tiếp nối trong thực tại với những suy tư của một người còn đang sống.
Tôi nghĩ đến Luyện ngục.
Theo giáo lý Công giáo thì
vào luyện ngục cho dù thời gian là bao lâu cũng có ngày được về Thiên đàng
không như hỏa ngục là chốn bị án phạt đời đời không bao giờ được ra khỏi. Giáo
lý cũng dạy rằng từ khi vào luyện ngục thì bản thân các linh hồn không thể làm
gì để tự cứu mình. Nhưng thời gian ở luyện ngục có thể giảm bớt nhờ lời cầu
nguyện, thánh lễ hay việc lành phúc đức từ người còn sống.
Những linh hồn ở luyện ngục
hoàn toàn trông cậy vào người còn sống. Nếu người còn sống quan tâm và năng cầu
nguyện cho họ thì thời gian thọ hình sẽ được rút ngắn còn nếu người còn sống lơ
là với họ thì họ phải chịu hình phạt đúng với thời gian như phán quyết đã định. Ai đã đọc qua những sách nói về luyện ngục hẳn
không khỏi giật mình vì trường hợp các linh hồn phải đền tội mấy chục năm ở luyện
ngục không phải là hiếm. Thậm chí có những linh hồn còn phải đền tội lâu hơn
nhiều.
Sau tai nạn, ngày ngày tôi
vẫn lái xe qua lại và nhìn những dấu tích còn sót đọng trên đoạn đường này. Hôm
nay sau gần hai tháng kể từ khi gặp nạn, tôi không còn nhìn thay dấu tích nào nữa.
Đoạn rào sắt bị sập đã được sửa chữa. Bỗng dưng nhớ lại chuyện cũ tôi cảm thấy
bồi hồi rồi đặt ra cho mình một chữ “Nếu”…
Nếu Chúa định cho tôi chết
trong tai nạn ngày hôm đó thì thân xác tôi nay đã nằm yên dưới lòng đất lạnh.
Thân xác tôi giờ đây đang ở trong giai đoạn hư thối để rồi từ tro bụi lại trở về
với tro bụi. Nỗi nhớ thương dành cho tôi có lẽ nay cũng đã vơi bớt và rồi với
thời gian, tên tuổi của tôi sẽ dần dần biến mất khỏi ký ức của mọi người.
Tôi không phải là người
giàu có, không phải là người học rộng tài cao, không có quyền cao chức trọng
trong xã hội…. Nhưng cho dù có, thì những
thứ ấy cũng chẳng có giá trị gì trong cuộc sống ở thế giới mới. Tai nạn đã nhắc
nhở tôi cuộc sống trần gian chỉ là tạm bợ, chẳng có gì là bền vững.
Đó là nói về phần xác còn
phần linh hồn cứ tạm coi giống như giấc mơ thì linh hồn tôi đang đền tội ở luyện
ngục. Ở luyện ngục tôi trở thành bất lực không còn có thể làm được gì để giúp
mình mà chỉ hoàn toàn trông cậy vào những người còn sống.
Nhưng những người còn sống
có sẽ thường xuyên cầu nguyện cho tôi không hay là những lời cầu nguyện của họ
sẽ thưa dần theo năm tháng? Tôi tin là
sau thời gian dài chung sống và với tình nghĩa thâm sâu, người bạn đời của tôi
chắc chắn sẽ không ngừng cầu nguyện cho tôi. Còn con cháu? Tôi không hề nghi ngờ
lòng hiếu thảo của con cháu nhưng tôi hiểu lối sống trong xã hội ngày nay ở Mỹ.
Với những bận rộn của cuộc sống, nhiều khi người ta còn không có thì giờ để
nghĩ đến chính mình thì làm sao có thì giờ để nghĩ đến người khác cho dù là người
thân. Hơn nữa với khuynh hướng giữ đạo ngày càng hời hợt của thời đại hôm nay
có mấy ai còn quan tâm và ý thức được sự quan trọng của việc cầu nguyện cho người
đã chết.
Tôi không bi quan nhưng quả
thật để linh hồn được cứu rỗi, để giảm bớt thời gian đền tội ở luyện ngục. Nói
cách khác để chuẩn bị cho cuộc sống đời sau là việc của chính mình chứ không thể
trông cậy vào bất cứ ai. Chính ở điểm này tôi càng thấy vui mừng và phải cảm tạ
Chúa đã cho tôi còn được sống sau tai nạn.
Còn được sống không có
nghĩa là sẽ sống mãi. Lazarô chết bốn ngày được Chúa cho sống lại rồi cũng phải
chết. Còn được sống không phải để kéo dài tuổi thọ, cũng không phải để có thêm
thời gian an hưởng tuổi già. Nhưng Chúa cho tôi còn được sống để tôi có thêm
ngày giờ để làm việc lành phúc đức, phụng sự Chúa, làm những việc có ích cho
Giáo hội và tha nhân….. trước khi quá trễ.
Lại
Thế Lãng

