Về những Linh Hồn mồ côi không được ai cầu nguyện
cho
1.- Ở luyện ngục có nhiều linh hồn mồ côi chẳng
ai cầu nguyện cho bao giờ. Đã hay rằng: Hội Thánh là mẹ rất nhân từ chẳng bao
giờ quên con cái và hằng cầu nguyện chung cho hết mọi linh hồn, nhưng linh hồn
mồ côi chẳng được ai cầu nguyện cách riêng cho. Khi các linh hồn ấy sắp lìa bỏ
thế gian, thì bạn hữu nghĩa thiết đã hứa cầu nguyện cho bạn, chẳng bao giờ quên
đâu; nhưng những bạn hữu ấy là những bạn hữu giả, chỉ thương về phần xác, vì lẽ
thế gian, chẳng thương về phần linh hồn vì Đức Chúa Trời đâu, nên quên linh hồn
bạn ngay, chẳng còn nhớ cầu cho nữa.
Những linh hồn ấy thấy bạn hữu nghĩa thiết quên
chẳng còn nhớ đến mình bao giờ nữa, chẳng còn giúp đỡ mình chút ít nào nữa, thì
lấy làm đau đớn cay đắng biết nhường nào! Ta hãy nghe tiếng những linh hồn ấy
trách móc những người bạn hữu bạc tình ấy rằng: Hỡi bạn hữu nghĩa thiết, xin
thương lấy chúng tôi cùng; khi còn ở thế gian, chúng tôi đã thương yêu anh em
hết lòng, đã giúp đỡ anh em hết sức, nhiều khi anh em đã thề rằng: Chẳng dám
quên ơn bao giờ, lại khi chúng tôi sắp lìa bỏ thế gian, lúc chúng tôi từ giã
anh em, anh em hứa sẽ cầu nguyện cho chúng tôi mãi mãi. Thương ôi! xác tôi vừa
chôn xuống đất thì anh em đã quên lời hứa ngay, chẳng còn đọc lấy một kinh hay
làm lấy một việc lành, mà cầu cho chúng tôi. Từ khi con mắt anh em không còn
xem thấy chúng tôi, thì lòng anh em cũng chẳng còn nhớ đến chúng tôi nữa. Ôi!
nhân nghĩa thế gian là nhân nghĩa giả trá đến chừng nào!
Lời linh hồn mồ côi kêu trách bạn hữu là lời
trách móc ta nữa, vì có linh hồn xưa là bạn hữu nghĩa thiết với ta, bây giờ đã
phải giam phạt trong luyện ngục, mà ta đã quên chẳng còn nhớ cầu nguyện cho bao
giờ. Thánh Phanxico Sa-lê nói rằng: Người ta hay quên, chẳng nhớ cầu nguyện
cho bạn hữu mình, cho những kẻ xưa đã làm ơn cho mình, thật là lỗi lắm. Kẻ bạc
tình như vậy thì sau này sẽ phải phạt chẳng khỏi đâu, vì có lời Đức Chúa Thánh
Thần phán rằng: Kẻ hay quên chẳng nhớ đến kẻ khác, thì kẻ khác cũng sẽ quên chẳng
nhớ đến nó.
2.- Những linh hồn mồ côi chẳng những là không
được bạn hữu nghĩa thiết của mình, mà cũng không được nhờ cha mẹ anh em họ hàng
mình, vì chẳng còn cha mẹ anh em họ hàng nào ở thế gian này, lại có linh hồn
còn anh em họ hàng, nhưng anh em họ hàng khô khan tệ bạc chẳng nhớ đến, chẳng
có xin lễ lần hạt hoặc coi sóc mồ mả cho kẻ ấy bao giờ. Những linh hồn mồ côi
không còn được ai cầu nguyện cho, không còn biết cậy nhờ ai thì phải chịu khổ sở
trong luyện ngục lâu năm, lâu tháng lắm! Những linh hồn ấy thấy mình cô độc thì
càng thêm đau đớn cực lòng hơn nữa.
Vậy ta hãy thương xót các linh hồn mồ côi, những
linh hồn ấy rất đáng thương: Hãy chịu khó làm việc lành, xin lễ và lần hạt cứu
các linh hồn ấy. Đó là việc rất đẹp lòng Đức Chúa Trời và có ích cho ta lắm.
Ngày sau khi ta chết mà phải giam trong luyện ngục, nếu anh em họ hàng quên chẳng
nhớ đến ta, thì các linh hồn sẽ báo ơn trả nghĩa chẳng có quên đâu.
Lạy Chúa, xưa khi Chúa lo buồn sầu nào trong vườn
Giệt-sê-ma-ni, thì các tông đồ và các kẻ nghĩa thiết đã bỏ chẳng ai yên ủi, chẳng
ai nhìn đến Chúa. Xin Chúa vì sự cực lòng ấy mà thương đến những linh hồn mồ
côi, trong luyện ngục, xin Chúa cứu lấy các linh hồn cho khỏi chốn tối tăm khốn
nạn ấy mà đem lên thiên đàng nghỉ ngơi đời đời. Amen.
Thánh tích
Xưa trong xứ kia thuộc nước A-lê-ma-na có nhiều
linh hồn binh lính hiện về ban đêm từng cơ đội làm ra như hình quan quân đang sắp
hàng bày trận đánh nhau. Những binh lính ấy cứ đến độ nửa đêm mới hiện ra, gần
sáng lại rút vào hang gần núi. Dân miền này không hiểu sự ấy làm sao thì sợ hãi
kinh khiếp lắm. Gần đấy có một nhà dòng, đêm đêm cứ nghe những tiếng binh lính
cầm gươm giáo đánh đâm nhau chi chát thì cũng lấy làm sợ hãi không ngủ được.
Có một thầy bạo hơn cầu xin Đức Chúa Trời gìn
giữ phù hộ cho mình, đoạn tối đến ra cửa hang xem sự việc ra sao. Thầy đứng một
lúc thì thấy binh lính cầm khí giới ở trong hang kéo ra. Có người đi bộ, có người
cưỡi ngựa. Thầy liền làm dấu thánh giá, đoạn lấy tên Đức Chúa Trời ba ngôi mà hỏi
những người ấy là ai? sao lại cầm khí giới chạy khắp cánh đồng cho người ta sợ
hãi làm vậy. Bấy giờ có một người trả lời rằng, chúng tôi là những linh hồn những
người lính xưa, tuân lệnh vua Chúa mà đánh nhau, tử trận ở đây, xác chúng tôi
chôn khắp cánh đồng này, Đức Chúa Trời khiến chúng tôi phải đền tội ở đây. Thầy
chẳng xem thấy lửa thiêu đốt chúng tôi, nhưng có lửa nóng nảy, rát rúa quá sức
thiêu đốt chúng tôi khốn nạn lắm. Bởi vì chúng tôi là những linh hồn mồ côi
không ai cầu nguyện, thương xót giúp đỡ cho, nên Đức Chúa Trời tha phép cho
chúng tôi hiện về xin kẻ sống cầu nguyện cho. Thương ôi! xin các thầy thương đến
chúng tôi, xin các thầy dâng lời cầu nguyện, dâng các việc lành phúc đức, nhất
là dâng thánh lễ, cho chúng tôi được giảm bớt những hình khổ, chúng tôi đang phải
chịu.
Nói những lời ấy xong thì tất cả những linh hồn
ấy cất tiếng kêu thảm thiết rằng: Thương ôi! Xin các thầy thương chúng tôi,
chúng tôi đang bị tay công thẳng Đức Chúa Trời phạt khốn nạn lắm. Bấy nhiêu
linh hồn kêu lên một tiếng rồi biến đi ngay.
Cùng một lúc ấy thầy dòng trông thấy trên đỉnh
núi có đám cháy to, sáng trưng khắp cả miền ấy, thầy sợ hãi kinh khiếp quá sức
liền trở về nhà dòng kể lại mọi điều cho anh em biết. Các thầy hiểu rõ đó là
linh hồn mồ côi chẳng có ai cầu nguyện cách riêng cho, nên đã phải khổ sở lâu
tháng lâu năm làm vậy, nên các thầy đua nhau đọc kinh dâng lễ, và làm nhiều việc
lành cầu cho các linh hồn ấy. Từ bấy giờ về sau chẳng còn thấy linh hồn binh
lính hiện về nữa.