Một cậu bé thuộc dòng dõi
quí tộc đang đi dạo với một người giám hộ dọc theo một bờ ruộng, bên cạnh đó một
người tá điền đang cày ruộng cho cha cậu. Ông ta cởi đôi ủng để trên bờ ruộng,
cậu bé tinh nghịch muốn dấu đôi ủng ấy để chọc giận người nông dân, nhưng người
giám hộ nói với cậu:
* Con chớ làm cho người tá
điền nghèo khổ này buồn phiền, hãy làm cho ông ta vui thì tốt hơn. Ta khuyên
con hãy bỏ tiền vào mỗi chiếc ủng, chúng ta sẽ núp ở đằng sau, và xem thử ông
ta sẽ làm gì?
* Cậu bé đã làm như lời dạy của
thầy mình. Chờ cho người nông dân không để ý, cậu đã mon men đến gần đôi ủng và
bỏ vào mỗi chiếc một đồng bạc.
Một lát sau, người nông dân
đã trở lại với đôi ủng của mình. Vừa khám phá ra tiền trong đó ông đã vội quỳ
xuống và ngước mắt lên trời để cảm tạ. Chúa đã cứu giúp ông trong lúc túng cực.
Ông cũng xin Chúa chúc lành và trả công cho vị ân nhân vô danh.
Nhìn được tất cả những gì
người nông dân đã cầu nguyện, cậu bé cảm động muốn khóc. Ðó là ngày đầu tiên cậu
cảm thấy hạnh phúc nhất đời mình.
"Cho thì có phúc hơn
nhận lãnh". Hạnh phúc đó chính là được nên giống Thiên Chúa. Bởi vì Thiên
Chúa là Tình Yêu. Người không làm gì khác hơn là "cho". Và xét cho
cùng, tất cả những gì chúng ta có, chúng ta đều nhận lãnh do lòng quảng đại của
Chúa. Do đó, những gì chúng ta cho, không phải chúng ta cho của riêng mình,
nhưng là giao lại cho người khác những gì thuộc về Chúa.
Cử chỉ đầu tiên của người
nông dân khi nhận được tiền của cậu bé chính là "cám ơn Chúa". Cậu bé
chỉ là người làm điều thiện, nghĩa là trao lại cho người khác những gì thuộc về
Chúa.
Lạy Chúa, xin cho con luôn
ý thức rằng tất cả những gì con có được, tinh thần cũng như vật chất, đều là của
Chúa ban. Xin cho con luôn biết quảng đại để trao lại cho những ai cần đến con
giúp đỡ. Xin cho con được niềm vui mỗi khi con mở rộng tấm lòng để ban tặng cho
người khác. Vì biết rằng con sẽ được nên giống Chúa nhiều hơn. Amen.