Một nông dân ngồi trên chiếc
ghế đu đưa trước hiên nhà, trông có vẻ
rất nhàn hạ.
Một người khách qua đường hỏi thăm:
Một người khách qua đường hỏi thăm:
- Ruộng trồng lúa của ông
năm nay có khá không?
Người nông dân trả lời:
- Tôi không trồng lúa vì sợ
có nhiều cỏ dại.
Người khách hỏi tiếp:
- Vậy thì ruộng bắp của ông
năm nay ra sao?
- Tôi không trồng bắp vì sợ
hạn hán.
- Vậy ông có trồng khoai
tây không?
- Không, tôi không trồng
khoai tây vì sợ sâu rầy phá đất.
Người khách rất ngạc nhiên
và lớn tiếng hỏi:
- Vậy thì ông trồng cái
quái gì?
- Hổng trồng gì ráo trọi để
khỏi phải sợ chi hết….
Bạn thân mến! Câu chuyện
vui của người nông dân trên đây phản ảnh cuộc sống hằng ngày với bao nỗi sợ hãi
cứ quanh quẩn bên ta: Ðứa bé sợ xa mẹ, cô gái sợ già, người già sợ chết… Nỗi sợ
xuất hiện dưới muôn ngàn dáng vẻ khác nhau: Sợ cô đơn, sợ bệnh tật, sợ phụ bạc,
sợ tương lai đen tối, sợ thất nghiệp, sợ nghèo đói, sợ thất học, sợ chia
ly..v..v.. Nhưng sợ hãi cũng là chuyện bình thường của thân phận con người. Có
ai làm người mà không một lần sợ hãi. Nỗi sợ làm người ta mất vui, mất bình an
và mất tự do. Sợ hãi không phải là một tội, nhưng đừng để nỗi sợ hãi chi phối đời
mình. Bởi thế, trong Tin Mừng Ðức Giêsu khuyên các môn đệ: “Anh em đừng sợ”.
- Ðừng sợ người đời, cứ mạnh
dạn nói Lời Chúa (Mt.10:27)
- Ðừng sợ những kẻ chỉ giết
được thân xác nhưng không giết được linh hồn (Mt.10:28)
- Ðừng sợ vì chúng ta có
giá trị trước mặt Thiên Chúa (Mt.10:31)
Đừng quá sợ hãi, vì sẽ làm
chúng ta bị tê liệt đến độ không dám làm chứng cho Đức Giêsu, không dám sống
cho chân lý, sợ người đời hơn sợ Thiên Chúa … và nếu như vậy, chúng ta sẽ bị từ
chối trước mặt Thiên Chúa (Mt.10:32-33).
Tin Mừng cũng mời gọi ta
“Hãy sợ” cho đúng cách, đúng trật tự và đúng với thánh ý Thiên Chúa:
- Hãy sợ Đấng có thể tiêu
diệt cả xác và hồn của ta trong hỏa ngục (Mt.10:28). Đấng ấy chính là Thiên
Chúa. Kính sợ Thiên Chúa là một ơn ban. Khi tiếp xúc với Chúa trong cầu nguyện
và chiêm niệm, ta thấy Chúa vô cùng thánh thiện, vô cùng cao trọng, còn ta thì
vô cùng tội lỗi, vô vàn bất xứng và hèn mọn... Nhận thức đó càng ngày càng sâu
thì cảm thức kính sợ Chúa cũng càng ngày càng rõ ràng và chân thực.
- Điều đáng sợ là nếu chúng
ta sống không ngay lành, không nghiêm chỉnh, không trong sáng nên phải che dấu,
phải chùng lén. Và nếu như vậy thì đáng sợ thật, vì ”không có gì có thể che dấu
được” (Mt.10:26)
- Một điều đáng sợ nữa là tội
lỗi, là từ chối tình yêu của Thiên Chúa, là phá vỡ công trình cứu chuộc của
Ngài nơi bản thân con người của mình. Tội làm biến dạng con người của ta, làm
ta trở thành xấu xa.
- Và điều đáng sợ nhất, vì
quan trọng nhất, là sợ xa Chúa, sợ mất Chúa... mà mất Chúa đời đời là mất mát
to lớn nhất, mất mát quan trọng nhất... vì Chúa là hạnh phúc và là cùng đích của
đời ta.
“…ngay đến tóc trên đầu anh
em, Người cũng đếm cả rồi…” (Mt.10:30)
Lạy Chúa! Xin cho con biết
phó thác và nương nhờ vào Chúa để con không còn phải sợ ai hết, mà chỉ kính sợ
một mình Chúa mà thôi, vì chính Ngài là hạnh phúc và là cùng đích của đời con.
Amen
Trích từ R. Veritas