Tình
thương thúc đẩy, chàng chuẩn bị lương thực, với cây
gậy gỗ, chàng dẫn chiên lên đường. Ðường lên núi
chỉ có mình chàng. Trên trườn núi mênh mông, chàng tiếp
tục đi, can đảm. Chàng chỉ có một niềm vui: tình
thương cho bầy chiên. Bầy chiên gặp cỏ non thì hớn hở.
Chúng ham ăn, quên người chăn. Chàng ngồi đó, trên bờ
đá. Ánh nắng làm bóng chàng đổ dài trên nền cỏ.
Nghĩ
đến những ngày sắp tới dài dằng dặc. Có thể là
mưa. Có thể là gai góc. Và có thể là mệt mỏi. Chàng
ngần ngại cho cuộc sống. Nhưng còn bầy chiên thì sao?
Tình thương dành cho bầy chiên lại níu kéo chàng về với
bổn phận. Cõi lòng chàng, can đảm, trìu mến lại trải
rộng theo bầu trời.
Chàng
chấp nhận tất cả sương gió, nguy hiểm, vì bầy chiên.
Chàng chấp nhận hy sinh, nỗi vắng và nỗi đắng vì bầy
chiên. Nhưng bầy chiên chẳng biết nỗi lòng chủ mình.
Chúng cứ thản nhiên như lạnh lùng với chủ.
Sau
những ngày đầu bình yên. Chàng đã nghe tiếng sói rừng
sủa văng vẳng đâu đó. Bây giờ là chiến đấu với
giao tranh. Ðêm đêm, chàng thức giấc một mình nhìn núi
lặng lẽ mà nghe xao xuyến. Riêng chiên cứ ngủ yên vô
tư. Mỗi khi gió trời chuyển mưa là chàng ướt lạnh.
Lạnh cả thân xác và lạnh cả tâm hồn vì yêu thương
chiên.
Sói
đã đến vào một tối.
Chiến
đấu nào mà không cam go. Bởi thế, chẳng mấy ai là
người chấp nhận gian nan vì kẻ khác. "Kẻ làm công
thì không màng đến chiên, khi thấy sói đến thì bỏ
chiên mà chạy trốn. Chỉ có người chăn chiên thương
chiên mình thì mới thí mạng sống vì chiên" (Yn
10,1-14).
Chàng
chiến đấu bảo vệ chiên. Chân rướm máu vì núi đá.
Tay ê ẩm vì phải chống cự. Trận chiến nào cũng có
phần thua thiệt. Lời Kinh Thánh đã loan báo: "Cứ chủ
chiên mà giết thì đàn chiên sẽ tan tác" (Mt 26,31).
Biết thế, sói tấn công chàng, sói muốn ăn thịt chiên.
Nỗi đau của chàng không phải là thương tích chàng phải
mang, mà là những tiếng kêu của chiên con bị thương.
Nhìn vài con chiên nhỏ phải đi tập tễnh, lòng chàng như
tơ chiều chùng xuống. Thương yêu quá đỗi. Chiên thì
chẳng biết tâm sự chủ mình. Chúng cứ vô tư.
Ðó
có là tâm tình của Chúa đối với con người?
Người
chăn chiên biết đâu là cỏ non. Nơi nào có suối trong
lành. Chiên chẳng biết gì. Nhưng làm sao để chiên nghe
lời chủ. Ðấy là nỗi khổ tâm của người chăn chiên.
Ðó là nỗi khổ tâm của Chúa đối với nhân loại.
Khi
chợt thấy bãi cỏ xanh trước mắt, mầu xanh quyến rũ.
Bầy chiên nôn nao ùa tới. Cũng như con người trong lúc
hoang vu, buồn chán, chợt thấy bóng hạnh phúc mờ ảo,
cứ ngỡ là cơn mưa tươi mát, đã sa ngã. Người chăn
chiên thì biết đám cỏ xanh kia tuy có đẹp nhưng nó mọc
trên đám bùn, nơi đó đầy đỉa độc và rắn xanh. Nếu
chiên đến ăn sẽ sa lầy, sẽ bị đỉa cắn, sẽ bị
rắn độc giết chết. Ðằng sau mầu xanh đẹp mắt là
thuốc độc. Nhưng chiên đâu biết thế. Chiên cứ muốn
xuống. Chiên chẳng nghe lời chủ. Và người chăn chiên
se sắt cõi lòng khi thấy chiên mình chết.
Chúa
cũng vậy, bao lần con người đã đi tìm hạnh phúc giả
trong tội lỗi. Những hạnh phúc giả vì bất trung trong
tình nghĩa vợ chồng. Những hạnh phúc giả vì gian tham
bất chính, vì những rung cảm trái phép. Chẳng ai muốn
hạnh phúc giả. Chỉ vì lười biếng đi tìm hạnh phúc
thật nên thấy bất cứ đám cỏ xanh nào cũng chạy lại.
Chúa biết rõ đâu là hạnh phúc đem bình an. Chúa cản
ngăn và con người đã than trách. Chúa đau lòng. Nhưng
biết làm sao. Vì thương chiên mình nên vẫn phải ngăn
cấm. "Chúa thương ai Người mới sửa dạy, Người
nhận ai làm con, Người mới cho đòn. Vì còn gì là con
nếu người cha không dạy" (Hr 11,5-10). Sửa dạy thì
có đau đớn. Nhưng nếu không sửa dạy thì người cha
không còn là cha nữa.
Trên
đường dẫn chiên đi, bao lần chiên kêu gào oán than chủ.
Chiên cứ muốn dừng nghỉ, nhưng chủ biết phải đi nữa
mới có cỏ tốt, suối lành. Chủ cũng biết chẳng mấy
chốc nữa mùa đông lại về. Phải vội vã mà lên đường.
Chiên nào có hiểu vậy. Chúng mỏi chân. Chúng chán nản.
Nhìn lịch sử cứu độ, khi Maisen dẫn dân qua sa mạc về
Ðất Hứa, đã chứng minh rõ ràng điều đó.
Cũng
trên đường đi ấy, có những liên hoan của bầy chồn,
bầy heo đứng ca múa bên đường. Có những con chiên nghe
tiếng cười đùa của bầy chồn, vui tai, xuôi lòng muốn
ở lại. Nhưng chủ biết rằng nếu con chiên nào ở lại
với bầy chồn, bầy cáo, chúng sẽ suốt đời cô đơn.
Bầy chồn sẽ chẳng bao giờ săn sóc chúng, mà chúng phải
nô lệ bầy chồn. Trên đường đời của con người cũng
thế. Bao lần đi với Chúa, những tông đồ của Chúa đã
muốn rẽ lối, phân vân ở ngã ba đường. Họ thấy con
đường theo Chúa sao mà dài. Họ chẳng thể nhìn thấy
đồi cỏ ở xa xa. Họ muốn theo lối rẽ để ở lại
vui chơi theo tiếng mời gọi của thần tượng ảo ảnh.
Trên đường về Ðất Hứa, dân Chúa đã bao lần than
trách Maisen, họ đã dừng lại để thờ các tượng thần
mà họ nghĩ là sẽ cho họ khoái lạc.
Sói
rừng bao giờ cũng khôn ngoan. Chúng mang bộ mặt của
những con chiên hiền từ. Chờ chiên đến gần, chúng sẽ
vồ bằng răng nhọn. Chúng đứng bên đường nhởn nhơ
nô đùa. Bầy chiên phải theo chủ hoài thì nản lòng,
muốn bỏ đồi cỏ xanh ở đàng kia. Chúng muốn đến làm
bạn với bầy sói. Riêng chủ thì biết đằng sau tiếng
cười là nước mắt. Bên này là nỗi vui, bên kia là chết
chóc. Người chăn chiên thương chiên mình thì phải ngăn
cản. Nhưng bầy chiên đâu hiểu thế. Không nghe lời thì
người chăn chiên phải dùng roi mà đánh. Mỗi vết roi là
lòng chủ lại thêm đau. Tâm hồn chủ chiên thì tan tác
mà chiên cứ oán than.
Ðời
người cũng vậy. Có người cha nào không lo âu khi thấy
con mình đùa với vực thẳm. Chúa biết con người nghèo
đói hạnh phúc. Chúa biết trong thực tế, cuộc sống của
con người có nhiều nỗi đắng, con người dễ bị cám
dỗ ăn những đám cỏ dại. Chúa biết con người không
muốn bị sửa trị vì có đau đớn. Biết vậy, Chúa đã
căn dặn: "Bị sửa phạt thì chẳng có vui, chỉ có
buồn, nhưng nhờ đó mà được luyện tập và về sau mới
thấy sinh lợi: tức hoa quả của bình an" (Hr 11,11).
Tuy
nhiên vẫn có những con chiên bỏ đàn, ở lại với bầy
chồn, bầy cáo và nhận quê hương đó làm của mình. Ðã
bao lần Chúa ngậm ngùi xót thương mà chẳng làm gì được.
Khi một tâm hồn muốn bỏ chiên đàn mà đi, Chúa xót
thương cho Chúa vì đã mất một người con. Ðể cứu
vãn, Chúa dùng gậy mà đe dọa. Nhưng Chúa không thể đánh
chết chiên mình được. Nó quyết định đi thì Chúa chỉ
biết đứng nhìn, nuối tiếc mà thôi. Người chăn chiên
thật thì thương chiên của mình.
Người
chăn chiên bao giờ cũng khôn ngoan. Biết nơi nào có thể
cho chiên dừng nghỉ, uống nước. Người chăn chiên biết
từng con suối: "Ta đến để chiên Ta có sự sống và
có một cách dồi dào" (Yn 10,10). Khi bất hạnh làm
con người khổ thì bất cứ an ủi nào cũng như suối
trong. Người ta dễ bị cám dỗ bỏ đời sống đức tin,
muốn bám víu vào thú vui của trần thế. Chỉ có Chúa
thấy rõ, đấy không phải là bóng mát hạnh phúc, suối
trong bình an. Ðấy chỉ là bóng đen của những cơn mưa
sắp đổ xuống. Thay vì phải đi nhanh, phải chạy trốn,
con người lại muốn ẩn trú trong những bóng đen ấy.
Rồi từ đó, bất hạnh lại nẩy sinh bất hạnh. Túng
thiếu lại nẩy sinh túng thiếu.
Vì
bản tính của chiên là chiên, nên những con chiên bỏ đàn
đi, nó sẽ chẳng bao giờ tìm được căn tính của mình.
Từ đó, cuộc đời sẽ trôi dạt, hạnh phúc sẽ là
những bóng mây chợt qua. Khi tôi lìa xa Giáo Hội là đàn
chiên Chúa, tôi sẽ thao thức, bất an.
Trên
đường đi đến đồng cỏ, chắc chắn sói sẽ đến.
Chắc chắn có giao tranh, Nhưng hạnh phúc của bầy chiên
là chủ chiên không bao giờ bỏ bê. "Chiên của mình,
Ta gọi tên từng con một" (Yn 10,3). Sói rừng chỉ bắt
được những con chiên bỏ đàn đi rong chơi một mình.
Giáo Hội là nhiệm thể có lửa của Chúa Thánh Thần
sưởi ấm. Những viên than nằm riêng rẽ chẳng bao lâu
gió sẽ làm nguội tắt. Nó tự làm cho đời sống mình
nên khô cằn và cũng làm cho bếp than kém hồng vì mất
đi một phần tử.
Cũng
trên đường đi đến đồng cỏ, núi đá có thể làm đau
chân chiên con. Nó có thể mang thương tích và chẳng thể
kịp với đàn chiên. Nhưng chỉ cần cất tiếng kêu là
chủ sẽ đến và bồng nó trên vai mà dẫn đi. Người
chủ thương chiên mình thì chẳng bao giờ vì chiên con yếu
đuối không đi kịp đàn chiên mà bỏ rơi nó. Chủ chiên
hãnh diện vì những con chiên khỏe mạnh nhưng lại thương
những con chiên bé bỏng, yếu sức. Chúa cũng vậy, một
tâm hồn mang nhiều thương tích là tâm hồn được Chúa
yêu thương đặc biệt: "Có cần lương y, hẳn không
phải là người lành mạnh, mà là người đau ốm"
(Lc 5,13). Khi người ta trách Chúa tại sao lại ngồi chung
bàn ăn với người tội lỗi. Chúa đã trả lời như thế.
Câu trả lời ấy cho tôi nhiều an ủi.
Trong
cuộc sống, Chúa chẳng bao giờ quên những tâm hồn lạc
lõng. "Ai trong các ông giả sử có một trăm con chiên
và lạc mất một con, há người ấy lại không bỏ 99 con
còn lại mà ruổi theo con lạc cho đến khi tìm ra con chiên
lạc đó sao?" (Lc 15,4-7). Chính vì thế mà Chúa đã
đến. Chỉ cần cất tiếng kêu, Chúa sẽ đến như người
chăn chiên bồng chiên mình trên vai mà đi. Trong vòng tay
chủ chiên, con chiên đã mang thương tích sẽ được ngủ
bình yên vì người chăn chiên quá thương nó.
Người
chăn chiên mừng vui biết bao khi tìm thấy chiên mình.
Nhưng nếu chiên không về thì sao?
Nỗi
nhớ thương sẽ hằn sâu trong tim và người chăn chiên sẽ
mãi mãi thao thức. Sợ nó chết trên đường cô độc,
người chăn chiên sẽ dõi theo vết chân nó, vì nó vẫn
thuộc đàn chiên mình.
Ðó
là nỗi lòng của Chúa, người chăn chiên tốt lành.
Lm
Nguyễn Tầm Thường
trích
trong Nước Mắt và Hạnh Phúc