Ở
trang trong của một nhật báo xuất bản tại Manila, người
ta đã đọc được câu chuyện vui sau đây: Trước
cửa Thiên đàng, linh hồn một nông dân xuất hiện xin
Thánh Phêrô cho vào hưởng nhan Thiên Chúa. Thánh Phêrô
nghiêm nghị hỏi: “Con đã sống như thế nào trên trần gian mà giờ đây
con muốn vào Thiên đàng?”
Linh
hồn người nông dân trả lời với hết lòng chân thật:
“Dạ, thưa Thánh Phêrô, 70 năm qua trên trần gian con đã
cần cù làm ăn, tuân giữ mọi điều luật Chúa dạy,
không bao giờ phạm tội làm mất lòng Chúa. Con muốn vào
Thiên đàng để được hưởng Nhan Thánh Chúa đời đời”.
Thánh
Phêrô nghiêm nghị trả lời:
“Con đợi ta xem lại các bản phúc trình mà thiên thần
bản mệnh của con đã gởi về”. Trong giây phút im lặng,
với vẻ mặt nghiêm nghị, thánh Phêrô lần mở ra kiểm
soát thật kỹ những phúc trình về cuộc đời của người
nông dân. Quả thực, đúng như lời ông khai báo.
Thánh
Phêrô không tìm thấy bất cứ lỗi nào trong các bản
phúc trình ấy cả. Sau giây phút suy nghĩ, thánh nhân
nghiêm nghị trả lời cho linh hồn người nông dân:
“Con không đủ điều kiện để vào Thiên đàng”. Thánh
Phêrô ôn tồn giải thích lý do: “Con có biết không,
trên Thiên đàng này, kể cả chính bản thân ta đây nữa,
tất cả mọi linh hồn vào đây đều là những linh hồn
tội lỗi, đã làm phiền lòng Chúa Giêsu rất nhiều,
nhưng đã sám hối ăn năn, được Chúa thứ tha, rồi mới
vào đây được. Còn con thì thật là khác thường. Con
suốt đời không phạm tội gì cả. Vậy con không đủ
điều kiện để vào Thiên đàng. Ta cho con trở lại trần
gian sống thêm ít năm nữa xem sao, để con có điều kiện
mà trở lại đây vào Thiên đàng”.
Đây
là một câu chuyện vui có thể giúp chúng ta nhìn vào cuộc
đời quá khứ của mình dưới ánh sáng của Lời Chúa
hôm nay. Nước Trời là của những tâm hồn tội lỗi
nhưng đã sám hối ăn năn trở về cùng Chúa. Nào ai dám
tự phụ cho mình đã không bao giờ lầm lỗi, không bao
giờ làm phiền lòng Thiên Chúa và xúc phạm đến anh chị
em xung chung quanh. Chúng ta không nên có thái độ giả
hình, tự phụ, cho mình là trong sạch, tốt lành hơn kẻ
khác, xứng đáng được vào Nước Trời. Đừng tưởng
như những người Do Thái, cứ tưởng là dân riêng của
Chúa, là con cháu của Abraham là đương nhiên được bảo
đảm chắc chắn được vào Nước Trời. Vì không phải
bất cứ ai thưa: “Lạy Chúa, lạy Chúa là được vào
Nước Trời”, cũng không phải tất cả những ai đã
được diễm phúc đồng bàn ăn uống với Chúa Giêsu,
được nghe Ngài giảng dạy trên các đường phố của
mình, đều là những người có đủ tiêu chuẩn bảo đảm
cho một tấm vé vào cửa Thiên đàng!
Vấn
đề là phải phấn đấu “vào qua cửa hẹp”, “phải
dùng sức mạnh” mới lọt được cửa hẹp dẫn tới
bàn tiệc Nước Trời. Bởi vì, trước cửa Nước Trời,
mọi người đều bình đẳng để vào, không có ưu tiên
dành cho những người có lý lịch tốt, hay có gốc gác
bự, có ô dù… Cũng không có chuyện dành chỗ trước,
cũng chẳng có chuyện chạy chọt đút lót, cậy quyền
cậy thế, hoặc dựa vào thành tích quá khứ để đòi
hỏi cho mình quyền ưu tiên. Vả lại, cũng đừng quan
niệm bàn tiệc Nước Trời như một tiệc chiêu đãi có
tính cách phô trương trình diễn. Trái lại, đây phải là
một bàn tiệc của những người chiến thắng, mà chỉ
có những người đã từng chiến đấu, đã chia sẻ những
nỗi gian khổ, đã thông phần vào cuộc khổ nạn của
Chúa Kitô mới xứng đáng dự phần.
Điều
trớ trêu là không phải con cái trong nhà sẽ là những kẻ
nhanh chân nhất và được vào bàn ăn. Trái lại, chính
những kẻ ở xa, những kẻ lặn lội từ bốn phương
trời mà đến. Đối với những người Do Thái đang nghe
Chúa Giêsu thì những kẻ từ Đông Tây Nam Bắc mà đến
chính là các dân ngoại. Họ sẽ được vào đồng bàn
với các Tổ phụ và các Ngôn sứ, trong khi chính những
người Do Thái là con cái trong nhà, những kẻ hãnh diện
từng ăn uống thường ngày với Chúa, từng được nghe
Ngài giảng dạy, lại phải đứng ngoài gõ cửa tuyệt
vọng. Vì vậy có sự đảo ngược thứ tự vào Nước
Trời: “Những người trước hết sẽ trở nên cuối
hết, còn những người cuối hết sẽ trở nên trước
hết”.
Anh
chị em thân mến, Thiên Chúa không theo chủ nghĩa lý lịch.
Trước cửa Nước Trời, Ngài không hỏi mọi người: Có
chịu phép rửa tội, có theo kitô giáo, có phải là người
Công giáo hay không? Có phải là Tu sĩ, Linh mục, Giám mục,
Hồng y hay Giáo Hoàng? Điều Ngài đặc biệt quan tâm và
xét hỏi, đó là đã có làm và sống như Chúa Giêsu đã
làm, đã sống, đã dạy hay không? Vì thế, đừng lầm
tưởng rằng: hễ có tên là Kitô hữu, là người Công
giáo, là đạo gốc, là đương nhiên được bảo đảm
vào Nước Trời, để rồi tự đắc đứng trên nhìn
xuống thương hại hay loại trừ những người anh em ngoại
giáo, những người không chia sẻ một tôn giáo, một niềm
tin với chúng ta. Bàn tiệc Nước Trời đón nhận tất cả
mọi thành tâm thiện chí. Nếu chúng ta không thực thi Lời
Chúa, không đi theo con đường hẹp của Chúa, thì có thể
những người anh em ngoại giáo sẽ vào Nước Trời trước
chúng ta, đang khi chúng ta, những người được mời gọi
trước lại sẽ bị Chúa từ chối, vì chỉ mang cái nhãn
hiệu Kitô hữu mà không có một đời sống đức tin, một
đời sống Kitô hữu đích thực.
Nếu
Chúa Giêsu mượn hình ảnh bữa tiệc để nói về Nước
Thiên Chúa thì chính là để diễn tả sự chia sẻ niềm
vui, chia sẻ hạnh phúc với Thiên Chúa và với anh em. Bởi
thế, Thánh Phaolô đã nói với tín hữu Rôma: “Nước
Thiên Chúa không phải là chuyện ăn uống, nhưng là sự
công chính, bình an và hoan lạc trong Thánh Thần” (Rm
14,17).
Bàn
tiệc Thánh Thể hôm nay phải là dấu chỉ cụ thể của
bàn tiệc Nước Trời, nên những gì chúng ta chia sẻ trên
bàn thờ, tức là Mình Máu Thánh Chúa, phải được chia
sẻ rộng rãi trong cuộc sống. Nói khác đi, chúng ta không
thể bẻ Bánh Thánh với nhau mà không biết chia cơm sẻ
áo cho nhau, nghĩa là cho anh em trong cộng đoàn mà thôi,
nhưng còn là cho mọi người anh em đang cần được chúng
ta chia sẻ. Thực hiện sự chia sẻ cụ thể đó, chính là
phấn đấu đi qua cửa hẹp để dự Bàn Tiệc Nước Trời
vậy.