Một người đàn ông khi còn sống
chuyên làm nghề quảng cáo. Khi ông ta chết, ông ta đến gặp diêm vương. Diêm
vương ân cần hỏi ông: "Muốn ở thiên đàng hay hỏa ngục." Ông ta ngập
ngừng đáp. Tôi chưa thấy thiên đàng hay hỏa ngục như thế nào thì làm sao tôi có
thể chọn!. Diêm vương dẫn ông ta đến một nơi và chỉ cho ông ta thấy cảnh thiên
đàng. Đó là một nơi mát mẻ, yên lặng, thanh bình, vui chơi..., người ta ăn nói
nhẹ nhàng, lịch thiệp.
Sau đó, Diêm vương dẫn ông ta đến xem hỏa ngục, thì ông
ta thấy vui nhộn, người ta ăn nhậu, vui vẻ, có các cô gái chân dài, trẻ đẹp múa
hát. Thế là ông ta thích thú. Khi nhìn thấy thiên đàng và hỏa ngục rồi, ông ta
mau mắn trả lời: ở thiêng đàng buồn quá, tôi thích chọn hỏa ngục vui sướng hơn.
Thế là Diêm vương sai hai thằng quỷ đưa ông ta vào hỏa ngục. Vừa đến nơi, ông
ta hoảng hốt la hét lên: nóng quá làm sao tôi chịu nổi, ông ta la hét lên: sao
không có ăn nhậu hay các cô gái đẹp gì cả, toàn là lũ quỷ đen đang hành hạ các
tội nhân. Ông ta tức giận quay lại hỏi Diêm vương. Thế hỏa ngục lúc ông chỉ cho
tôi ở đâu? Diêm vương khoái trí cười trả lời: " Đồ ngu, đồ thứ tham lam dục
vọng, đó chỉ là quảng cáo thôi." Đời là thế đấy! Và ông cũng làm nghề quảng
cáo mà.
Người ta thường nói:
"Sinh nghề tử nghiệp". Khi còn sống ông ta cũng đã dùng nhiều cách
mánh khóe, gian lận, sảo huyệt để quảng cáo và đánh lừa người khác để làm lợi
cho mình. Đến khi chết rồi, ông ta vẫn còn cái tính tham lam, tính toán, nên bị
Diêm vương cao tay đánh lừa ông ta. "Gậy ông đập lưng ông". Một cách
nào đó, câu chuyện này có thể minh họa cho lối sống thực dụng của con người
trong thời đại này. Cuộc sống là một cuộc chay đua để kiếm tìm danh lợi, của cải,
vật chất, hưởng thụ và khoái lạc. Mạnh được yếu thua. Do đó, việc quảng cáo là
tuyệt chiêu để đánh lừa người khác, đánh bóng tên tuổi và tạo sự hấp dẫn để che
lấp sự giả tạo bên trong. Con người nhìn nhau qua lăng kính vẻ bên ngoài hơn là
cái giá trị thiêng liêng cao đẹp, lấy lợi trước mắt mà quên tác hại đằng sau,
thấy xác quên hồn. Chúng ta vẫn biết sai lầm, nguy hiểm, tội lỗi, nhưng cuộc sống
lôi cuốn chúng ta chạy theo cuộc chơi của thế gian, bất chấp tất cả vì nhu cầu
cuộc sống, và ta lại bảo: đời là thế.
"Ta cứ tưởng trần gian
là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây
giờ!
Bạn thân ơi! Có bao giờ bạn
nghĩ
Cuộc đời này chỉ tạm bợ mà
thôi
Anh và tôi giàu sang hay
nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng
tay
Cuộc đời ta phù du như cát
bụi
Sống hôm nay và đâu biết
ngày mai
Dù đời ta có dài hay ngắn
ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà
thôi
Thì người ơi! Xin đừng ganh
đừng ghét
Ðừng hận thù tranh chấp với
một ai
Hãy vui sống với tháng ngày
ta có
Giữ cho nhau những giây
phút tươi vui
Khi ra đi cũng không còn nuối
tiếc."
Dù biết rằng, thế gian chỉ là quán trọ dừng
chân. Của cải, danh vọng chỉ là phù du và cát bụi, thế mà chúng ta vẫn mãi mê
kiếm tìm. Đâu là nơi chốn đích thực, thì hôm nay Chúa Giêsu chỉ cho ta nơi đó
là trên Trời. Ngài về Trời trong ánh vinh quang rạng ngời, nơi đó con người
tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, và không còn tranh giành ganh đua thua thiệt.
Mọi người sống trong thanh bình, yêu thương. Nhưng để đạt tới thiên đàng, gặp
được thiên nhan Chúa, thì chúng ta cần phải hoàn thành cuộc sống nơi trần gian này.
Nước Trời không phải xây dựng
trong mây gió, nhưng là sống và thực hiện tốt trong thực tại trần gian này.
Chúa Giêsu căn dặn các tông đồ hãy đi làm việc cho nước Chúa. Hoàn thành bổn phận
trách nhiệm người con dân của Chúa ở trần gian, đó là điều kiện để đạt tới hạnh
phúc Nước Trời. Nhiệm vụ đó không chỉ là sống tốt, sống công bình bác ái mà còn
là nhiệm vụ mang ánh sáng và gieo Tin Mừng cho thế gian. Việc làm tốt ở trần
gian là cách xây dựng Nước Trời mai sau. Trần gian này chỉ là quán trọ dừng
chân, nó không vĩnh cửu, nhưng là cơ hội cho ta đạt tới hạnh phúc viên mãn Nước
Trời.
Lạy Chúa, xin chỉ cho con
đường đi của Chúa, Xin hướng dẫn con theo lối bước của Ngài, để hồn con ngập
tràn niềm vui, bình an và thanh thoát. Ngài về Trời trong ánh sáng vinh quang,
và xin cho con luôn biết khao khát tìm kiếm Nước Trời quê hương vĩnh cữu_Amen.
Lm. John Nguyễn