Có bao nhiêu thời gian sống ở đời được chúng ta dành cho việc
chờ đợi?
Có sự chờ đợi làm ta căng thẳng,
mệt mỏi; nhưng cũng có sự chờ đợi
đem lại hương vị và ý nghĩa
cho cuộc sống.
Người mẹ tần tảo nuôi con,
chờ ngày con thành tài.
Người vợ chờ đợi ngày chồng
trở về từ biên ải.
Con người không chỉ sống bằng
quá khứ nhưng còn bằng những ngóng đợi
về tương lai.
Cái tương lai tưởng như mơ hồ,
xa xôi mà lại lôi kéo được cái hiện
tại đi về một hướng.
Biết sống là biết chờ đợi. Chờ đợi làm nên cuộc sống.
Mùa Vọng là mùa tỉnh thức.
Mùa vọng đưa ta đi vào thái độ chờ đợi.
Chờ đợi Chúa sẽ đến trong
vinh quang mai này.
Chờ đợi Chúa vẫn đến trong
niềm vui và nước mắt.
Chờ đợi như người giữ cửa thức
trắng đêm, vì không biết giờ nào chủ trở
về.
Nhưng chờ không phải là thụ
động khoanh tay mà là vuông tròn sứ mạng được
giao phó.
Ông chủ đi xa đã để lại ngôi
nhà, giao quyền cho các đầy tớ, mỗi
người một việc.
Có lẽ từ lâu ta đã thấy
không cần chờ đợi Chúa, vì chúng ta có quá nhiều điều
khác để đợi mong, những điều gần gũi hơn, thiết
thực hơn, cấp bách hơn.
Hãy nói cho tôi biết, bạn
đang chờ gì, tôi sẽ nói cho bạn biết, bạn
đang đi về đâu...
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu, xin đánh thức con.
Xin đưa con ra khỏi cơn mê mà tự sức con không sao
thoát ra được.
Hãy đánh thức con bằng những biến cố đôi khi mạnh
mẽ, nhưng xin cho con thấy bàn
tay Chúa nhân từ đang cắt tỉa con vì yêu con.
Ước gì con được tỉnh táo để nhìn lại vẻ đẹp từng làm
con say mê, những chỗ dựa mà con tưởng
là tuyệt đối.
Như ngọn đèn chầu trong nhà nguyện, xin cho con thức luôn và
sáng luôn, trước nhan Chúa.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J