Ngày xửa ngày xưa ở một nơi
xa xôi có một ông nhà giàu góa vợ, sống trong một căn nhà lớn xinh đẹp với đứa
con gái duy nhất. Ông dành cho cô con gái xinh đẹp dễ thương tất cả tình yêu
thương ông có và tất cả những gì cô bé muốn: áo quần đẹp đẽ, một con ngựa và một
con chó con. Dù vậy ông biết rằng con gái ông cần sự chăm sóc của một người mẹ
hiền. Ông tục huyền, ông cưới một phụ nữ có hai cô con gái trạc tuổi con ông,
hy vọng hai cô này sẽ vui đùa với con gái ông.
Điều đáng buồn là người đàn
ông tốt bụng không may qua đời sớm và bà mẹ kế bắt đầu để lộ tính tình thật sự
của bà. Bà lạnh lùng khó khăn, chì chiết ganh tị với sắc đẹp và nét dịu dàng của
cô con chồng, những đức tính càng làm rõ sự xấu nết và xấu người của hai cô con
gái bà – Anatisia và Drizella. Hai cô con riêng của bà ăn mặc đẹp đẽ, giàu sang
nhưng cô con gái của chồng phải mặc vải trơn, thô ráp và đeo khăn yếm của người
đầy tớ, làm đủ mọi việc nặng nhọc nhất trong nhà. Cô bé phải dậy từ trước lúc mặt
trời mới chớm mọc, gánh nước, đốt lò lửa, nấu ăn và chùi nhà. Khi cô đã xong việc,
cô thường đến gần chỗ lò sưởi và ngồi giữa những tro tàn và gỗ cháy, vì thế cô
tên là Cô Bé Lọ Lem.
Bà mẹ kế và hai cô con gái ở
trong những phòng ngủ rộng xinh đẹp và sang trọng, nhưng Cô Bé Lọ Lem chỉ được ở
trên căn gác lửng gần dưới mái nhà nơi mà có các con chuột nhắt sống. Mặc dù đời
sống vô cùng cực khổ và buồn tủi như vậy, Lọ Lem vẫn dễ thương, nhu mì và tin rằng
một ngày nào đó hạnh phúc sẽ đến với cô.
Cô làm bạn với những con
chim đến hót ngoài cửa sổ đánh thức cô dậy mỗi sáng. Cô làm bạn với những con
chuột nhắt ở chung phòng với cô. Cô đặt cho chúng tên, và may cho chúng những bộ
quần áo bé tí tẹo với mũ trùm đầu. Về phần chúng, đám chuột nhắt vô cùng yêu mến
cô vì cô thường cứu chúng ra khỏi những bẫy chuột hay nanh vuốt của Quỷ Sứ, tên
con mèo có tính tình hung dữ của bà mẹ kế.
Mỗi buổi sáng, Lọ Lem lo thức
ăn sáng cho cả nhà, tô sữa cho con mèo, xương cho chú chó, lúa mạch cho con ngựa,
bắp và ngũ cốc cho những con gà, ngỗng và vịt trong sân nông trại. Sau đó cô
mang đĩa thức ăn sáng lên tận phòng cho bà mẹ kế và Anatasia và Drizella.
“Mang quần áo tao đi ủi và
đem về đây nội trong một giờ,” Drizella ra lệnh, “Đừng quên khâu quần áo tao,
và phải làm cho xong, đừng kéo lê cả một ngày trời,” Anatasia đòi hỏi. Mẹ kế ra
lệnh, “Đem đồ dơ đi giặt và làm tròn bổn phận của mày. Làm sạch tấm thảm đỏ lớn
ở phòng khách, rửa các cửa sổ, và những tấm thảm lớn nhỏ khác.”
“Thưa mẹ vâng, vâng
Drizella, vâng Anatasia.” Lọ Lem vui vẻ trả lời và đi làm việc của mình, không
một chút buồn rầu.
Và bây giờ là những gì đang
xảy ra ở bên kia thành phố cô ở, nơi trong lâu đài Hoàng Gia, nhà Vua đang nói
chuyện với ngài đại công tước.
Vị vua già nói, “Đã đến lúc
Hoàng tử phải cưới vợ và có mái ấm gia đình.”
“Vâng, tâu Hoàng Thượng,
nhưng Hoàng tử phải gặp cô gái Hoàng tử sẽ yêu mến đã.”
“Nhà ngươi nói đúng. Chúng
ta sẽ mở dạ vũ và mời tất cả những cô gái trẻ trong vương quốc đến. Chắc chắn
Hoàng tử sẽ phải lòng một cô gái.”
Khi nhận được tin có dạ vũ,
Anatasia và Drizella nhảy cỡn lên vì sung sướng. “Dạ vũ, dạ vũ, tụi mình sẽ đi
dạ vũ.” Lọ Lem nói, “Tôi cũng được mời nữa, theo lệnh của Hoàng Gia, mọi thiếu
nữ chưa chồng đều được mời.” Hai cô con gái cười phá lên nghĩ rằng Lọ Lem đi dạ
hội mang theo cái chổi và mang yếm đầy tớ, nhưng bà mẹ với nụ cười nham hiểm
nói là Lọ Lem có thể đi nếu cô làm xong hết mọi việc.
Hai cô gái đồng thanh,
“Vâng, nếu …”
Hai cô gái cả ngày chọn quần
áo, sửa soạn sắc đẹp trong khi Lọ Lem bận việc còn hơn ngày thường, vì cô còn
phải ủi quần áo cho hai cô con riêng, thắt nơ áo, chải bụi váy đầm...
Khi xe ngựa đến đón bà mẹ
ghẻ và hai cô con riêng thì Lọ Lem không có được một phút để sửa soạn. “Vậy là
mày sẽ không đi dạ vũ được... Nhưng đừng lo, sẽ có những dạ vũ khác sau này...”
Thế rồi ba mẹ con lên xe ngựa.
Lọ Lem leo lên cầu thang tối
vào phòng mình và ngồi xuống, nhìn buồn rầu qua ánh trăng đến tòa lâu đài ở xa
xa đèn rực sáng. Bỗng nhiên, một luồng sáng hiện ra sau lưng cô. Nhìn lại sau
lưng, cô thấy là cây đèn cầy của cô được thắp sáng và xuyên qua ánh sáng đó, cô
thấy một chiếc áo dạ vũ thật xinh đẹp. Những con chim và chuột - bạn nhỏ của cô
– đã dành cho cô một sự ngạc nhiên, điểm trang bằng những hạt cườm và ren mà
chúng tìm thấy trong nhà.
Cô nhanh chóng mặc vào và
chạy xuống cầu thang, “Khoan đi đã, chờ tôi với.” Nhưng khi Anatasia và
Drizella thấy cô, chúng la lên giận dữ, “Mày ăn cắp ren và cườm của tao.” Thế
là chúng xé áo quần Lọ Lem đang mặc ra từng mảnh.
Khóc ngất, Lọ Lem chạy băng
qua sân nhà tới ngôi vườn. Cô ngồi bệt xuống băng đá và khóc thổn thức. “Thôi
xong rồi, chả được gì hết, mình hết cách rồi, mình sẽ bỏ cuộc.” Nhưng cũng
chính lúc đó, trong đám bụi sáng kỳ ảo, hiện ra một bà phúc hậu, béo tròn, đội
mũ trùm đầu. “Đừng nói thế, cô bé.” Giọng bà ngọt ngào. “Lau nước mắt đi con,
con sẽ không đi dạ vũ trong khi vẫn khóc lóc như thế.” Lọ Lem ngừng khóc và hỏi,
“Bà là ai ?”
“Ta là bà tiên mẹ đỡ đầu của
con,” bà nhẹ nhàng nói, “Mình không còn nhiều thì giờ đâu, bây giờ con kiếm cho
ta một trái bí rợ.” Lọ Lem không hiểu gì, nhưng cô cũng chạy đi kiếm một trái
bí rợ thật bự. Bà tiên vẫy chiếc đũa tiên và nói những lời làm phép.
“Salagadoola, Manchaca bula, bibidi-bobbed-boo.” Trái bí rợ từ từ leo lên trên
cành dây, những cọng râu trở thành những bánh xe và phút chốc cả trái bí biến
thành một chiếc xe ngựa kéo.
“Bây giờ,” bà nói, “mình cần
vài con chuột nhắt.” Bốn con chuột nhắt bạn nhỏ của Lọ Lem chạy ra phía trước.
Bà tiên lần này vẫy chiếc đũa, lẩm nhẫm câu chú, bốn chú chuột nhắt trở thành bốn
chú ngựa và được gắn vào trước xe. Cũng một vài cái vẫy của chiếc đũa, bà biến
con ngựa già thành gã điều khiển xe ngựa, và chú chó Bruno thành người mở cửa
xe ngựa. Sau cùng bà nói, “Đến lượt con.” Trong chớp nháy, bà biến Lọ Lem thành
một cô gái ăn mặc dạ hội xinh đẹp, dưới đôi chân lấp lánh một đôi giày bằng pha
lê đẹp nhất trần gian.
Khi Lọ Lem leo lên xe ngựa,
bà tiên nghiêm trang dặn nàng, điều quan trọng nhất không được quên là cô không
được ở quá 12 giờ đêm. Bởi vì nếu nàng ở quá chỉ một phút, mọi sự sẽ trở thành
như cũ, bí rợ, bốn con chuột, con ngựa già, chó Bruno và nàng Lọ Lem sẽ trở
thành cô bé ăn mặc nghèo khổ. Lọ Lem hứa sẽ rời dạ vũ trước nủa đêm, và nàng
vui vẻ ra đi để đến lâu đài Hoàng Gia.
Buổi dạ vũ đã bắt đầu khi
nàng đến nơi. Vị hoàng tử đang cúi đầu chào hai cô gái thứ hai trăm mười và mười
một – hai nàng Anatasia và Drizella xấu xí. Bỗng dưng hoàng tử nhìn lên và nhìn
ra ở lối vào. Sửng sốt đến mê mẫn khi thấy nàng thiếu nữ xinh đẹp mà hoàng tử
thấy không ai đẹp hơn. Hoàng tử bỏ mặc hai cô gái, bước nhanh ra để nắm tay dắt
vào sảnh đường cô gái mới đến.
Con trai của nhà Vua suốt
đêm đó không khiêu vũ với ai ngoài cô gái đến sau cùng. Hoàng tử không rời tay
Lọ Lem. Hai cô chị em con bà dì ghẻ và cả bà tự hỏi cô này từ đâu đến. Những
thiếu nữ khác thề rằng họ sẽ bắt chước lối ăn mặc của Lọ Lem ngày mai. Chỉ
riêng nhà Vua chắt lưỡi mừng thầm là kế hoạch của ngài đã thành công, hoàng tử
đã gặp được người trong mộng của chàng.
Khi đồng hồ của cung điện
điểm chuông nửa đêm thì Lọ Lem chợt nhớ lời dặn của bà tiên, mẹ đỡ đầu của
nàng. “Tôi phải về.” Nàng la lên, vuột ra khỏi bàn tay của hoàng tử và chạy xuống
thang lầu. Hoàng tử và đại công tước chạy theo sau lưng bén gót. Một chiếc giày
pha lê của nàng sút ra rơi trên cầu thang, nhưng nàng bỏ mặc, nhanh chân chạy đến
cỗ xe và leo lên. Khi xe ngựa ra khỏi cổng lâu đài thì chuông đồng hồ điểm lần
cuối. Trong phut chốc, Lọ Lem trở về nguyên hình là một cô gái nghèo khổ, đứng
giữa trái bí rợ, con chó, con ngựa già và bốn con chuột nhắt. Tất cả chỉ còn lại
là một chiếc giày pha lê lấp lánh trên một bàn chân của nàng.
Sáng hôm sau, nhà Vua ra
chiếu là sẽ hỏi cưới cho Hoàng tử cô gái đã đánh rơi chiếc giày pha lê. Đại
công tước cầm lệnh truyền và đi khắp vương quốc thử giày, từ các công chúa đến
công nương tới các cô gái dân dã. Chẳng có chân cô nào vừa với chiếc giày. Sau
cùng phái đoàn đến nhà của Lọ Lem. Bà mẹ vui mừng đi đánh thức hai cô gái lười
biếng con của bà, tin rằng một trong hai cô sẽ thử vừa chiếc giày và sẽ trở
thành vợ hoàng tử. Sau khi đó, bà lặng lẽ theo chân lên phòng của Lọ Lem khi cô
bé về phòng để trang điểm sơ qua để ra gặp đại Công tước. Bà khóa cửa từ bên
ngoài, nhốt kín Lọ Lem mặc cho cô bé khóc lóc thảm thiết. Bà thản nhiên bỏ chìa
khóa vào túi và xuống lầu. Bà cười gian ác, nhưng bà không biết hai chú chuột
nhắt đi theo và nhẹ nhàng ăn cắp chìa khóa khi bà đang bận rộn nhìn hai con bà
thử giày.
Đại công tước sau khi nhìn
thấy những hai lần thử giày vô vọng của hai cô, lấy lại chiếc giày và chuẩn bị
đi đến nhà kế tiếp, thì Ngài nghe tiếng nói từ sau, “Đại công tước, cho tôi thử
giày với !” Bà mẹ kế bước tới cản đường Lọ Lem, nhoẻn miệng, “Đại công tước,
đây chỉ là con bé đầy tớ nhà tôi.” Nhưng đại công tước đẩy bà ra, nói, “Lệnh
nhà Vua, thiếu nữ nào cũng được thử giày cả,” và lấy chiếc giày pha lê đưa ra.
Bà mẹ kế còn một kế mưu hiểm
sau cùng, bà giả vờ trượt chân, té vào người tùy tùng của đại công tước vốn
đang cầm chiếc giày, chiếc giày văng lên, vỡ xuống đất thành những mảnh vụn. Vĩ
đại công tước la lên, “Ta phải thưa bẩm với nhà Vua như thế nào đây?”
Lọ Lem bỏ tay vào túi, nhẹ
nhàng lôi ra chiếc giày pha lê xinh xắn, “Thưa đại công tước, tôi con giữ chiếc
giày pha lê kia ở đây.” Vị đại công tước bỏ chiếc giày vào chân nàng, chiếc
giày vừa vặn khít khao. Đúng lúc đó, bà tiên mẹ đỡ đầu của Lọ Lem hiện ra, chấm
nhẹ đũa thần vào người Lọ Lem, biến cô bé trở lại là cô thiếu nữ đẹp tuyệt trần
hôm trước đã khiêu vũ suốt nửa đêm với hoàng tử. Nàng hiện nguyên hình là cô bé
đã chiếm lấy trái tim hoàng tử tối qua.
Lọ Lem được kiệu hoàng gia
chở về hoàng cung. Ở đó, giữa những lời chúc tụng nồng nhiệt và những tiếng
chuông vang lên khắp cung điện, cô bé Lọ Lem làm đám cưới với hoàng tử... và họ
sống hạnh phúc muôn đời bên nhau.