Ads

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

TÍCH LẠ VỀ THÁNH GIUSE - CHƯƠNG 1

Lời Minh Định
Đây là chứng từ của một linh mục tám mươi tuổi, trải bốn mươi năm được đặc ân sùng kính Thánh Giuse song song với sự tôn sùng Chúa Giêsu và Đức Mẹ.
Đặc ân này bắt đầu bằng một tích lạ như còn ghi tại số 28 trong tập này (tháng 6 năm 1954).
Sự gia ân của Thánh Giuse có tính cách phổ cập: hồn xác, chung riêng, gia đình và xã hội, không trừ một thứ ơn nào.
Sự can thiệp của Ngài tuy êm đềm mà rất mạnh mẽ. Nhiều khi vừa mới xin đã được, và được một cách dồi dào. Kẻ chịu ơn mà nhớ ơn thì còn cho thêm nữa.
Nhưng cũng phải nhận thấy tính cách giáo dục của đấng nghiêm phụ, kẻ có tội mà không sửa mình thường bị phạt. Như trường hợp các thanh niên lêu lổng bê tha. thường bị té xe, ngã bệnh, hoặc bị bắt. Hễ chừa thì thôi.
Hằng ngày tôi được chứng kiến, hoặc nghe thuật lại nhiều tích thọ ơn Thánh Giuse chuyển cầu, không thể ghi hết được.
Tuy vậy tôi đã ghi được hơn một ngàn tích. Nay xin lựa 100 tích để làm vinh danh Thánh Cả.
Các tích này viết ngay tại hiện trường, nên một đôi chỗ có mang vẻ mộc mạc. Chính sự mộc mạc ấy làm chứng cho tính chính xác của sự tích. Xin đừng tìm một mạch lạc nào giữa các tích, vì đã được ghi lại như đã xảy ra thôi.
Các tích này chỉ mang giá trị tư riêng của người kể và người ghi. Vì chúng tôi không có điều kiện để điều tra theo Giáo luật.
Ngợi khen Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta đã ban ơn, vì lời Đức Mẹ và Thánh Cả chuyển cầu.
Tp. Hồ Chí Minh, ngày 19-3-1995
Linh mục. Giuse Maria Châu Thủy
Chương một:
Bảo trợ nhi đồng
************* *************
1. Kẻ mù được sáng
Chú Giuse Vũ Văn Tình, vợ là Maria Phạm Thị Thanh Lan ở kinh 5, Cái sắn. Có đứa con tên là Giuse Vũ Bảo Kiếm. Lúc được 10 tháng, cháu bị đau mắt, cứ nhắm mà khóc, không mở ra được.
Khi đem cháu lên thành phố HCM, bác sĩ Nguyễn Đình Cát, chuyên viên thời danh nhãn khoa, cho biết 2 con ngươi đã lủng, không trông chữa được nữa. Nghe vậy, anh chị buồn bã bế con đến Đền thánh Giuse Chí hòa xin Người cứu chữa. Linh mục tòa khấn banh mắt cháu ra xem, thì con ngươi đã hỏng, chỉ còn 2 lỗ đen ngòm. Sau khi đọc kinh khấn, và dâng bé Giuse cho Thánh Cả, cha mẹ đem cháu về nhà trọ. Ngay tối đó, cháu đã mở được mắt và nhìn theo ánh đèn.
Sau 10 ngày chữa trị nơi bác sĩ Tiên, hai mắt đã sáng lại. Có người hỏi bác sĩ Tiên:
- Bác sĩ chữa được tật mù sao?
- Chúa chữa chứ ai chữa được. Thày tôi là bác sĩ Cát còn chịu bó tay nữa là.
Mười hai năm sau, ngày 20-3-1992, thím Tình lại lên đền tạ ơn, và cho biết cháu Kiếm vẫn khỏe mạnh, học giỏi, 2 mắt rất tinh, tuy còn 2 vết sẹo nhỏ ở con ngươi, như làm dấu để nhớ ơn.
2. Kẻ què được đi
Lúc 6 giờ chiều ngày 1-6-1983, sau khi đi dạo mát như thường lệ, tôi đến thăm chú Giuse Vũ Xuân Trực 50 tuổi tại số 5 Mai Khôi, Chí hòa, vì nghe chú đau không đến phục vụ nhà thờ như thường lệ.
Người nhà dẫn tôi lên lầu, qua một cầu thang khá dốc. Lúc đó chú đang ngồi trên chiếc chiếu trải trên sàn nhà, chân trái duỗi thẳng, bôi thuốc đỏ ngầu.
Số là cách đó 6 ngày, chú rửa hồ chứa nước, vì sắp đến mùa mưa. Chẳng may trượt té, ống chân trái đập vào thành hồ nước, đau đớn lắm, không đi lại được. Người y tá đã phải chích thuốc chống sài uốn ván cho chú.
Sau khi thăm hỏi, tôi bảo đem đến một li nước lã, để xin Thánh Cả làm phép cho nên linh dược, như tôi đã quen làm xưa nay. Rồi lấy lòng trông cậy, tôi đặt tay lên vết thương, xin Chúa Giêsu chữa người anh em này, vì công nghiệp thánh Giuse , để anh tiếp tục phục vụ nhà thờ. Tôi trao li nước cho anh uống,rồi xức vào chân anh, sau đó tôi chào anh ra về.
Chừng 15 phút sau, tôi đang ở trên lầu, thì được báo có chú Trực sang thăm. Tôi lẩm bẩm một mình: "Cái anh này không đi được mà đêm hôm còn sang đây làm gì, lỡ té ngã thì khốn".
Tôi xuống phòng khách. Vừa thấy tôi, chú Trực ở dưới chân cầu thang nhảy lên ba chặp, để tỏ là mình đã khỏi thật. Và hai chúng tôi cùng nhau cầu nguyện, tạ ơn Chúa Giêsu đã ban ơn mau kíp vì sự cầu bầu của thánh Giuse.
Trước khi ra về, chú còn nhảy mừng, ngợi khen Chúa một lần nữa, làm cho tôi liên tưởng đến ngươi bất toại trong sách Công vụ Tông đồ.
3. Bại Liệt được khỏi
Anh Giuse Nguyễn Văn Đảm, giáo xứ Hương long, Bàu cá, Long-khánh, có con gái: Maria Nguyễn Thị Ngọc Anh. Khi cháu được 4 tuổi thì bị bại liệt: hai chân teo lại , đầu không cất được, nằm ngửa hơ hơ, không nhúc nhích. May có bà Maria Nguyễn thị Sen đến khấn tòa Thánh Giuse tại Chí hòa cho cháu. Thì ngay đêm đó cháu khóc đòi dẫn đi,. vàtừ đó cháu đi được. Ngày 28-3-1987, bà Sen đưa cháu đến tạ, thì cháu đi tốt tuy còn hơi dệnh dạng. Trí khôn minh mẫn hơn các trẻ đồng tuổi.
4. Tìm ra kẻ trộm
Chị Maria Nguyễn Thị Oanh, 26 tuổi, ở Chí hòa. Mẹ chị đi xa, cha chị có bà nhỏ: Ông bố có món nữ trang giao cho chị giữ.
Chẳng may bị mất. mà tủ vẫn khóa như thường, chừng sau một tuần lễ mới hay. Bị la rầy, chị buồn lắm.Chị liền cầu khấn thánh Giuse xin cho biết ai lấy. Vừa khấn về, chồng chị tình cờ gặp một người bạn buôn nữ trang. Sau khi nghe biết tự sự, người đó nói, cách mấy ngày có một người đàn bà, hình vóc y phục như thế, như thế đến bán nữ trang cho hiệu Kim Tiến. Chị Oanh liền đi gặp bà Kim Tiến thì nhận rõ đúng là đồ của nhà mình, liền dẫn ông bố ra để biết rõ sự thật: -đó là bà vợ nhỏ đã quẵm của ông . Chị Oanh được giải oan, vui mừng tạ ơn thánh Cả.
5. Dứt mối tơ tình
Anh Nguyễn 35 tuổi, ở một xứ đạo miền Bắc, Có vợ con mà còn giăng mắc với một chị ở Hà nội đã 3 năm. Tháng 6 năm 1979, ông bố nhân dịp vào Sài gòn chữa bệnh, đến khấn tại đền Thánh Cả Giuse Chí hòa, thì linh mục phụ trách bảo: "con ông sẽ về với ông". Sau chừng một năm , anh Nguyễn xích mích với vợ lẽ về vấn đề tiền bạc, liền quyết đoạn tuyệt, để trở về với gia đình.Để tránh xa dịp tội, anh tình nguyện vào ở Miền Nam, trông coi vườn cây trái ông bố vừa mới tậu.
6. Con một cháu đàn
Anh Khổng Văn Hữu và chị Maria Lành ở Chí hòa, đã thành hôn 7 năm mà chưa có con. Anh Hữu là con một, bà mẹ sốt ruột mong có cháu. Sự ngăn trở về phía người chồng. Nghe đâu hồi nhỏ anh lên quai bị, và chứng đó có ảnh hưởng đến việc sinh con. Anh cũng đã tìm thầy chạy thuốc nhưng chưa có công hiệu. Chị Lành không ngã lòng, đi khấn Thánh Giuse thì chừng hai năm sau sanh được một cháu gái, nặng có 1 ký 6, tưởng là không nuôi được, đặt tên là Maria Giuse Thùy Linh. Không dè cháu khoẻ mạnh, chóng lớn, mau khôn. Sau đó còn được thêm hai trai một gái nữa. Bà nội hết sức vui mừng. Rõ là con một cháu đàn.
7. Lênh đênh biển khơi
Anh Phaolô Nguyễn Đức Lộc, 30 tuổi, làm ăn trên biển ngộ nạn, phải bám phao lênh đênh tám ngày tám đêm, không cơm ăn, không nước uống, nắng gió dãi dẫu, đến sau không biết gì nữa, thì may phúc dạt vào lưới đánh cá của một công ty ngư nghiệp và được cứu sống. Đương sự thuật lai sự tích và tin là mình đã được Thánh Cả Giuse phù trợ, vì khi nghe tin anh ngộ nạn, vợ con anh đã cầu khấn thánh nhân. Từ đó các bạn gọi anh là phao, vì là chữ đầu của tên thánh Phaolô, vừa có ý nhắc anh nhờ có phao mà sống sót.
8. Mất chăn lại thấy
Năm 1973- 1974. tôi đang làm cha sở Trung chánh. Một hôm, đem cái chăn tàu bay rằn ri (poncho) phơi ngoài vườn gần lối người qua lại. Chiều xuống lúc nào, tôi quên khuấy không cất về. Mãi khuya sực nhớ ra xem, thì chỉ con chỗ để. Tôi kêu cầu Thánh Cả: "Lạy Cha, cái chăn này chẳng đáng gì, nhưng lúc này không mua được nữa. Xin Cha thúc dục nó trả con".
Bỗng chiều hôm sau một em bé chừng 12 tuổi, gặp tôi hỏi:
- Có phải mất chăn rằn ri không?
Tôi vui mừng hỏi :
- Sao em biết?
Em trả lời,
- Nghe cô nhà bếp cha kêu mất chăn. Tối hôm qua, con thấy anh mỗ đi cạnh, có kẹp cái chăn rằn ri nơi nách, để con đi lấy về cho cha. Thế là tối hôm đó tôi có chăn đắp. Khi viết lại tích này, sau gần 10 năm, chiếc chăn đó vẫn còn làm bầu bạn với tôi.
9. Sinh thuận tử an
Chết lành về phần hồn là một ơn lớn. Chết an về phần xác cũng không phải là một ơn nhỏ. Đến một mức độ nào đó, sự sống là một khổ cực cho mình và cho người săn sóc. Lúc đó là lúc ta phải xin ơn chết lành. Năm đó, cha già Huy đã ngoài 70, thấy mình suy yếu, sợ chết trước ông cố thân sinh đã trên chín chục mà vẫn còn ăn ngủ đều hòa. Tôi hỏi: Vậy cha muốn cho cố về chầu Chúa sao?
- Không dám, chỉ xin Thánh Cả Giuse thương bố, thương con chúng tôi.
Ngoài tôi ra, gia đình không còn ai để săn sóc cụ nữa. Bỗng sau 7 ngày, tôi được thư mời đi dự lễ an táng cố. Số là, một hôm ông đang đi trong nhà thì té xuống. Chịu đủ các Bí tích cuối cùng và qua đời êm ái. Mọi việc xảy ra cách chóng vánh ngoài sức tưởng tượng.
************* *************
Một hôm ông Toàn gần 80 tuổi, ở giáo xứ Nghĩa hòa, đến khóc lóc xin Thánh Cả Giuse thương giúp, vì bà vợ nằm liệt đã 2 năm. Ông không còn sức săn sóc nỗi nữa. Có người con gái thì chị ta lại nghèo, không giúp đỡ gì được. Ông xin hoặc cho bà khỏe lại, hoặc Chúa rước bà về. Chừng một tuần sau, ông đến tạ ơn vì bà đã được chết lành.
10. Con bị câm lại nói được
Cháu Maria Đỗ thị Kim Chi lên mười tuổi, con ông bà Đỗ văn Vĩnh và Phạm thị Thơm. Ngụ tại số nhà 113/ K/ 151 Tô Hiến Thành, Sàigòn.
Ngày tết Trung Thu năm 1981, giữa cuộc vui, cháu bỗng nhiên tắt tiếng. Tuy còn nghe được, viết được mà nói không được.
Gia đình lo sợ, chạy đủ thầy lang, bác sĩ, chạy đủ thứ thuốc tây thuốc ta, châm cứu, chạy điện.... Mặt khác đi kêu khấn đủ các Đền, mà bệnh tình vẫn không thuyên giảm. Có lúc ông bà ra điên đảo như mất đức tin.
May nghe tiếng Thánh Giuse tại Chí Hòa hay ban ơn chữa bệnh, ông bà liền chạy đến cầu khẩn. Thì ngày 20 tháng 11 năm 1981, lúc 10 giờ sáng, cháu Kim Chi bỗng hát lên bài "MẾN THÁNH GIÁ" là bài cả nhà thường hát khi đặt tay trên đầu cháu, để xin ơn khỏi bệnh. Nhờ ơn này, gia đình lấy lại được niềm tin.
Các bác sĩ săn sóc cháu thấy cháu khỏi bệnh cách lạ lùng, thì cảm phục và ghi chứng "Cháu Kim Chi khỏi bệnh câm là nhờ ơn trên ban.